Ngọc Chỉ Dương lại viết một lần nữa, lần này chậm rãi hơn, để Lạc Thiên Tuyết có thể nhìn rõ từng nét. Hắn vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với Lạc Thiên Tuyết – nàng chỉ liếc mắt nhìn qua một chút cho có lệ. Ngọc Chỉ Dương liền giữ lấy đầu nàng, xoay lại đối diện với tờ giấy: “Nhìn cho kỹ. “Thực ra ta không thích viết chữ. Lạc Thiên Tuyết nói. “Nàng không học viết chữ, thì làm sao chép kinh Phật được? “Có thể nhờ người khác chép giúp ta mà. Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian rảnh để kiểm tra xem ta có tự tay viết hay không. Lạc Thiên Tuyết đã nghĩ ra cách ứng phó. Ngọc Chỉ Dương bật cười nhìn nàng, nói: “Nàng nói cho ta biết rồi, vậy ta chắc chắn sẽ tâu với phụ hoàng. Lạc Thiên Tuyết lập tức tái mặt: “Sao ngươi lại như vậy chứ? Ngọc Chỉ Dương bình thản đáp: “Cho nên nàng nhất định phải tự mình viết, không thể để người khác làm thay. Lạc Thiên Tuyết bực bội nhưng cũng chỉ có thể cắn răng viết lại tên mình. Lần này, chữ viết của nàng ít nhất cũng trông giống chữ hơn. Ngọc Chỉ Dương khẽ khen: “Cuối cùng cũng có tiến bộ, nào, viết lại lần nữa. Lạc Thiên Tuyết muốn khóc mà không có nước mắt. Đây là lệnh của hoàng thượng, nàng dù có muốn phản kháng cũng chẳng được. Lúc này, nàng mới nhận ra, giả vờ không biết gì thực sự không dễ dàng chút nào! Nàng vốn chỉ định chép Kinh Kim Cang cho xong chuyện, nhưng Ngọc Chỉ Dương lại kiên quyết muốn dạy nàng đọc chữ, viết chữ trước. Lạc Thiên Tuyết nhíu mày: “Nếu cứ thế này, đến bao giờ ta mới có thể chép kinh đây? Điều nàng lo lắng nhất chính là Ngọc Chỉ Dương định dạy nàng đến bao giờ. Thời gian quý báu của nàng không phải để dành cho chuyện luyện chữ! Ngọc Chỉ Dương đáp: “Mọi chuyện không thể nóng vội. Đợi nàng học được cách đọc, viết chữ, thì lúc chép kinh cũng sẽ nhanh hơn. “Chuyện này… Một ý tưởng lóe lên trong đầu Lạc Thiên Tuyết, nàng vội nói: “Tam hoàng tử vừa mới hồi kinh, chắc chắn rất bận rộn. Sao ta có thể làm phiền chàng dạy ta chứ? Chàng cứ yên tâm, ta sẽ chăm chỉ luyện chữ ở nhà. Ngọc Chỉ Dương cười cười: “Chính vì ta mới trở về, lại nhàn rỗi không có gì làm. Dạy nàng viết chữ cũng thú vị lắm. Ta đã tâu với phụ hoàng rồi, sẽ dạy nàng trong vòng một tháng. Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ lột xác hoàn toàn! Lạc Thiên Tuyết sững sờ, trừng mắt nhìn hắn: “Một… một tháng?! Nàng nuốt nước bọt, nhất thời không thể phản ứng kịp. Ngọc Chỉ Dương thấy vẻ mặt của nàng liền cười nói: “Đừng quá vui mừng, ta nhất định sẽ dạy nàng thật cẩn thận. “Ồ… được thôi… Lạc Thiên Tuyết thầm than trong lòng. Ở Thiên Long quốc, ai lớn nhất? Đương nhiên là hoàng đế rồi. Nếu hoàng đế đã cho phép, nàng còn có thể phản đối sao? Chỉ cần giả vờ một tháng thôi mà, nàng đã từng chịu khổ còn nhiều hơn thế, chẳng lẽ chuyện này lại không làm được? Nghĩ vậy, nàng nghiến răng nói: “Được! Một tháng thì một tháng! Ngọc Chỉ Dương quả thật quá rảnh rỗi, dạy chữ mà vẫn tràn đầy tinh thần. Nhưng đến buổi chiều, Lạc Thiên Tuyết lại buồn ngủ vô cùng. Nhân lúc Ngọc Chỉ Dương ra ngoài, nàng liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Nàng ngủ một giấc dài, mãi đến khi trời tối mới tỉnh lại. Lạc Thiên Tuyết mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn quanh thấy văn phòng tứ bảo trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ. “Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Hoa Đào bĩu môi trách móc: “Người làm sao thế hả? Tam hoàng tử đã chờ người hơn một canh giờ, vừa mới rời đi không lâu. Lạc Thiên Tuyết dụi mắt, hỏi: “Bây giờ là giờ gì rồi? “Đã đến giờ Tuất rồi. Lạc Thiên Tuyết lập tức đứng dậy: “Ta phải ra ngoài. Hoa Đào, ngươi và Tô Băng cứ trông coi viện giúp ta. Đây là thời gian đã hẹn với Chiến Liên Cảnh, nàng không thể đến muộn được, nếu không lát nữa hắn lại trách mắng nàng mất! Lạc Thiên Tuyết vội vàng thay y phục, cầm theo đồ đạc rồi rời đi ngay. Hoa Đào ở phía sau vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu thư, người đi đâu vậy? Tam hoàng tử vừa rồi còn sợ người nóng, cứ quạt cho người suốt. Người không định đi cảm ơn tam hoàng tử sao? Lạc Thiên Tuyết chỉ nghe loáng thoáng, nhưng cũng không có thời gian để trả lời. Nàng nhanh chóng đến nơi hẹn – con hẻm phía sau hàng liễu. Chiến Liên Cảnh đã sớm đợi sẵn, Lạc Thiên Tuyết vừa lên cỗ xe ngựa bình thường thì đã thấy hắn lộ rõ vẻ ghét bỏ. Phu xe là một người xa lạ, có lẽ do Chiến Liên Cảnh sắp xếp riêng để đảm bảo hành động của họ được bí mật khi rời thành. “Chiến… Chiến Liên Cảnh lập tức cắt ngang: “Từ bây giờ, đừng gọi danh xưng đó. Giờ chúng ta là một đôi phu thê. “Hả? Lạc Thiên Tuyết sững người, chưa kịp phản ứng, “Sao lại là phu thê? Cảm giác như mình vừa bị Chiến Liên Cảnh đem đi bán vậy… “Giả tạo thân phận, che mắt người khác. “Chẳng phải chúng ta lợi dụng bóng đêm để cứu người sao? Cần gì phải làm vậy? “Đợi lát nữa nàng sẽ biết. Chiến Liên Cảnh bình thản đáp. Chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi thành, đến Thập Lý Pha, hai người xuống xe rồi đổi sang cưỡi tuấn mã tiếp tục hành trình. Cách di chuyển vòng vèo này khiến Lạc Thiên Tuyết cảm thấy Chiến Liên Cảnh đang đùa giỡn mình. “Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu? Nàng không nhịn được hỏi. “Nghe qua Hắc Hổ Đường chưa? Chiến Liên Cảnh hỏi ngược lại. “Hắc Hổ Đường? Lạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, nhớ ra đây là một bang phái nhỏ trong giang hồ, nhưng lại nổi lên nhờ vào cướp bóc, trong bang toàn những kẻ không ra gì. Nàng nhíu mày hỏi: “Chúng ta đến đó làm gì? Chiến Liên Cảnh gật đầu: “Không sai. Hôm nay chính là ngày đại hỷ của tiểu thư đường chủ Hắc Hổ Đường. “Thành thân? Trùng hợp vậy sao? Nàng vừa thốt ra, Chiến Liên Cảnh đã thuận tay lấy ra một chiếc mặt nạ bạc đeo lên. Hai người vừa bước vào một khu rừng, lập tức có một đám người xuất hiện, quát lớn: “Kẻ nào dám xâm nhập?! “Linh Sơn phái. Chiến Liên Cảnh thản nhiên nói, đồng thời ném ra một tấm thiệp mời. Người kia nhận lấy, xem xét một lượt rồi đánh giá Chiến Liên Cảnh, sau đó bật cười: “Hóa ra là huynh đệ của Linh Sơn phái, xin hỏi tôn giá là ai? “Chưởng môn. Còn đây là nương tử của ta. Chiến Liên Cảnh đáp gọn. Người nọ lập tức chắp tay hành lễ, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ dẫn hai người lên núi. Giữa đêm tối, việc leo núi vốn dĩ không dễ dàng, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu thư Hắc Hổ Đường, trên đường lên núi có rất nhiều người canh gác, hai bên thắp đầy đuốc, nên việc lên núi không gặp chút trở ngại nào. Lạc Thiên Tuyết liếc nhìn khuôn mặt hắn, thầm nghĩ hắn chắc chắn không muốn để lộ thân phận thật sự. Ánh mắt nàng lại đảo xuống chân hắn, trong lòng không khỏi lo lắng. Chiến Liên Cảnh cố chấp tự mình đi theo nàng, hắn không sợ chết sao? Nàng bước đến, đỡ lấy hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chân ngươi ổn chứ? Chiến Liên Cảnh không hề né tránh, để mặc nàng đỡ mình: “Yên tâm, ta sẽ không làm liên lụy nàng đâu. Lạc Thiên Tuyết hừ một tiếng: “Ta cũng đâu có nói ngươi sẽ làm liên lụy ta. Chiến Liên Cảnh quả thực không thể đi quá nhanh, dù sao hắn cũng phải nhờ đến dược vật mới có thể kiên trì đi cả đêm. Trước khi xuất phát, Truy Tinh và Hạo Nguyệt đã hết lời khuyên can, nhưng vẫn không thể làm hắn thay đổi ý định. Lạc Thiên Tuyết một lòng muốn cứu Nguyên Thiên Tứ, mà hắn thì không thể không đi cùng nàng. Hắc Hổ Đường canh phòng rất nghiêm ngặt, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ, khách khứa vô cùng đông đúc. Chiến Liên Cảnh đưa ra lễ vật mừng, sau đó cùng Lạc Thiên Tuyết chọn một góc ngồi xuống. Dù Hắc Hổ Đường làm không ít chuyện phi pháp, nhưng trong giang hồ cũng có chút danh tiếng, do đó người đến dự tiệc rất nhiều. Lạc Thiên Tuyết không dính dáng đến giới giang hồ, nên cũng chẳng nhận ra ai cả. Chiến Liên Cảnh ngồi cạnh nàng, thản nhiên nói: “Rất nhanh thôi sẽ đến lúc bái đường, chờ lát nữa, chúng ta đi cướp động phòng. “Cướp động phòng? Tiểu thư Hắc Hổ Đường thì có liên quan gì đến chúng ta? Chiến Liên Cảnh liếc nàng một cái, không nói thêm gì, chỉ chờ nàng tự hiểu ra. Giờ lành đã đến, cũng là lúc hành lễ bái đường. Đường chủ Hắc Hổ Đường cười ha hả: “Hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu nữ, mọi người nhất định phải uống thêm vài chén! Điều kỳ lạ là tân nương tử đã sớm xuất hiện, nàng ta nóng ruột giục giã: “Cha! Đừng dài dòng nữa, mau bái đường đi! “Chà chà! Tiểu thư Hắc Hổ Đường cũng gấp gáp quá nhỉ? Đường chủ, rốt cuộc con rể của ngài là ai mà có thể khiến đại tiểu thư nôn nóng như vậy? “Đúng vậy, chuyện thành thân này đột nhiên quá, chúng ta ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Con rể ngài chắc chắn phải là một nhân vật lớn rồi! Mọi người xôn xao bàn tán, ai nấy đều tò mò. Hắc đường chủ xua tay, vẻ mặt có chút đắc ý: “Con rể ta đúng là nhân vật lớn! “Ai thế? “Mau cho chúng ta gặp một chút đi! Hắc đường chủ cười lớn, nói: “Chính là truyền nhân của Dược Vương Cốc, một thần y danh chấn thiên hạ! Chỉ có người như hắn mới xứng đôi với con gái ta! Lạc Thiên Tuyết đang uống rượu, vừa nghe câu này lập tức phun hết ra ngoài! Chiến Liên Cảnh lạnh lùng liếc nàng, áo bị rượu văng lên, ánh mắt hắn thoáng hiện lên tia nguy hiểm. Lạc Thiên Tuyết thực sự không ngờ, Nguyên Thiên Tứ lại bị người ta bắt về ép cưới! “Trời ơi, Thiên Tứ ca thật đáng thương. Lạc Thiên Tuyết than thở, có lẽ tâm lý của Nguyên Thiên Tứ lúc này đã chịu tổn thương nghiêm trọng rồi. Nghe giọng của tân nương vừa rồi, nàng ta rõ ràng là một người đàn bà đanh đá. Hơn nữa, thân hình lại to béo, nếu động phòng thì chắc chắn sẽ đè chết Nguyên Thiên Tứ mất! Chiến Liên Cảnh lẩm bẩm: “Lẽ ra ta không nên đưa nàng tới đây, cứ để hắn bị ép cưới luôn cho rồi. Lạc Thiên Tuyết nghe không rõ, còn tưởng hắn đổi ý không muốn cứu Nguyên Thiên Tứ nữa, liền vội vàng nói: “Không được! Hắn là nửa sư phụ của ta, nhất định phải cứu! “Nửa sư phụ? Chiến Liên Cảnh híp mắt nhìn nàng, “Y thuật của nàng là do hắn dạy? “Đúng vậy. Lạc Thiên Tuyết gật đầu, trong lòng có chút chột dạ. Nàng căn bản chẳng cần học gì từ Nguyên Thiên Tứ, ngược lại, Nguyên Thiên Tứ thường xuyên hỏi nàng về y thuật. Nhưng thôi, ít nhất nàng cũng có một cái cớ hợp lý để giải thích vì sao mình biết chữa bệnh, chỉ cần không quá phô trương là được. Lúc này, bà mối hô lớn: “Tân lang đến! Cả sảnh tiệc vang lên tiếng cười rộ. Mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Nguyên Thiên Tứ mặc hỷ bào đỏ thẫm, nhưng toàn thân lại bị trói chặt bằng dây thừng, bị kéo đến một cách miễn cưỡng! Khóe miệng Lạc Thiên Tuyết giật giật, lần này thì chắc chắn Nguyên Thiên Tứ đã bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng rồi! Miệng hắn cũng bị nhét đầy giẻ, tân nương tuy đang đội khăn voan đỏ, nhưng nàng ta là người luyện võ, vẫn có thể mò mẫm tìm đến hắn, lập tức nắm chặt tay hắn, vui vẻ nói: “Tướng công, mau bái đường đi! Từ đêm nay trở đi, chàng chính là của ta! Nguyên Thiên Tứ mặt đầy kháng cự, muốn mở miệng phản đối nhưng bị nhét giẻ, không thể phát ra tiếng. Dưới uy nghiêm của Hắc đường chủ, mọi người đều không dám cười. Bà mối lớn tiếng hô: “Nhất bái thiên địa! Lập tức có người ấn đầu Nguyên Thiên Tứ xuống. “Nhị bái cao đường! Lại có người mạnh tay đè đầu hắn xuống lần nữa. “Tân lang tân nương phu thê giao bái! Nguyên Thiên Tứ hoàn toàn bị ép bái đường. Tân nương cười ha hả, hào hứng vẫy tay: “Xong rồi! Mau đưa vào động phòng!