Tối hôm đó, Lạc Thiên Tuyết liền chuẩn bị một chút.

Chiến Liên Cảnh không nói rõ sẽ đi đâu để cứu Nguyên Thiên Tứ, nhưng với thế lực của hắn, việc tìm ra Nguyên Thiên Tứ chắc hẳn không phải chuyện khó.

Ân Tô Tô chưa từng gặp Nguyên Thiên Tứ, nên cũng không mấy hứng thú với hắn. Nhìn Lạc Thiên Tuyết bận rộn chuẩn bị, nàng liền hỏi:

“Nguyên Thiên Tứ đó đối với ngươi quan trọng đến thế sao? Sao trông ngươi lại gấp gáp như vậy?”

Lạc Thiên Tuyết thản nhiên đáp:

“Ta là đang gấp thay cho ngươi đấy. Ngươi có nghĩ tới không, ta phải dựa vào hắn mới có thể quang minh chính đại vào được Chiến vương phủ.”

Ân Tô Tô bật cười:

“Ta suýt nữa quên mất, xem ra ngươi không biết dùng mỹ nhân kế rồi, chỉ có thể dựa vào Nguyên Thiên Tứ để vào Chiến vương phủ thôi.”

Nói rồi, nàng liền nhanh chóng tới giúp Lạc Thiên Tuyết một tay.

Lạc Thiên Tuyết bĩu môi, lẩm bẩm:

“Nếu không phải vì tông quyển của ngươi , ta cũng chẳng muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn. Nếu để hắn phát hiện ra ta chính là kẻ cướp linh dược của hắn, e rằng có chết trăm lần cũng không đủ.”

Chiến Liên Cảnh là người có thù tất báo. Khi ở bên cạnh hắn, Lạc Thiên Tuyết luôn phải cẩn thận, chỉ sợ để lộ sơ hở nào đó.

Ân Tô Tô cười đầy ẩn ý:

“Ta thấy chưa chắc đâu. Theo ta, hắn đối với ngươi có chút gì đó khác biệt.”

Khác biệt ở điểm nào, Ân Tô Tô cũng không nói rõ được, nhưng cảm giác chính là như vậy.

Ví dụ như cả thiên hạ đều tin rằng chân của Chiến Liên Cảnh đã phế, không thể đứng lên được, thế nhưng hắn lại nói thật với Lạc Thiên Tuyết rằng chân hắn lúc tốt lúc xấu.

Nếu đổi lại là người khác, e rằng hắn đã sớm giết người diệt khẩu.

Lạc Thiên Tuyết vội ngắt lời:

“Đừng nói bậy, ta nghe mà muốn buồn nôn đây.”

Nàng sắp xếp lại đan dược, rồi đậy nắp hộp lại.

Ân Tô Tô chống cằm, dáng vẻ mỹ miều vô cùng quyến rũ. Khi chỉ có hai người bọn họ, nàng mới có thể để lộ dung mạo thật của mình.

Nàng chậm rãi nói:

“Thiên Tuyết, ngươi có cách nào chữa khỏi chân cho hắn không? Nếu một ngày nào đó hắn phát hiện ngươi chính là Quỷ Y, ngươi có thể lấy đó làm điều kiện để giao dịch với hắn, cũng không phải là ý tồi.”

Lạc Thiên Tuyết trầm ngâm một lát rồi đáp:

“Có thể, nhưng không thể làm.”

“Tại sao?”

“Độc trong chân hắn là loại độc chỉ có thể dẫn ra khi ký sinh trong cơ thể người sống, không phải cứ ép là ra được.”

“Thế thì dễ rồi! Hắn là Chiến vương, chỉ cần ra lệnh, hẳn sẽ có vô số người nguyện chết vì hắn.”

Lạc Thiên Tuyết nhếch môi cười lạnh:

“Không sai. Nhưng người dẫn độc ra... phải là ta.”

“Tại sao?!” Ân Tô Tô kinh ngạc, giọng cũng cao hơn một chút.

“Chuyện này khó mà giải thích rõ được.” Lạc Thiên Tuyết nói.

Kiếp trước, nàng là môn chủ của Đường Môn, sau khi kế thừa vị trí này, nàng đã ký kết với Luyện Dược Đỉnh. Khi đó, thể chất và huyết mạch của môn chủ cũng sẽ thay đổi, nhờ vậy mới có thể sử dụng đỉnh để luyện dược.

Máu của nàng vô cùng quý giá, là thành phần không thể thiếu trong nhiều phương thuốc đặc biệt.

May mắn là sau khi xuyên không, nàng lại mang theo cả Luyện Dược Đỉnh, nên máu của nàng vẫn giữ nguyên tính chất như trước.

Thế gian không ai có thể chữa khỏi chân cho Chiến Liên Cảnh, nhưng nàng có thể dùng chính máu của mình để dẫn độc ra.

Chỉ là, phương pháp này quá nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, có khi nàng sẽ mất mạng.

Mạo hiểm như vậy, nàng tuyệt đối không dám làm.

“Thôi được rồi, ta biết ngươi lúc nào cũng thần bí. Hơn nữa, dù có nói thì ta cũng chẳng hiểu đâu.” Ân Tô Tô khoát tay, không truy hỏi thêm.

Dù sao, chỉ cần là chuyện nguy hiểm, nàng đều không muốn Lạc Thiên Tuyết dính vào.

Hai người bọn họ với Chiến Liên Cảnh vốn chẳng có quan hệ gì, hoàn toàn không cần liều mạng vì hắn.

Tối đó, Lạc Thiên Tuyết và Ân Tô Tô trò chuyện rất lâu, kết quả là sáng hôm sau, nàng ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh.

“Tiểu thư...”

Hoa Đào nhẹ nhàng gọi:

“Tiểu thư, mau dậy đi nào.”

Lạc Thiên Tuyết vẫn còn mơ màng, vung tay gạt bàn tay của Hoa Đào ra, lẩm bẩm:

“Chuyện gì vậy? Đừng làm ồn…

Nàng vừa mới phát hiện ra một công thức luyện dược mới trong giấc mơ, vậy mà lại bị Hoa Đào đánh thức!

Hoa Đào vẫn tiếp tục gọi nàng, sau đó nói:

“Tam hoàng tử đến rồi, lão gia dặn rằng dù có phải dội nước cũng phải gọi tiểu thư dậy ngay.

Lạc Thiên Tuyết khó khăn lắm mới mở được mắt, ngáp một cái rồi hỏi:

“Hắn tới làm gì?

“Nô tỳ cũng không biết, bây giờ tam hoàng tử đang ngồi uống trà với lão gia trong đại sảnh.

Lạc Thiên Tuyết ngồi dậy, đưa tay xoa xoa mái tóc rối, rồi nói:

“Trước tiên cứ để ta chải đầu rửa mặt đã.

Sau khi chỉnh trang xong, nàng bước ra ngoài, từ xa đã nghe thấy tiếng cười khúc khích vọng ra từ đại sảnh.

Hoa Đào nhận ra giọng nói ấy, liền nhíu mày:

“Nhị tiểu thư cũng đến đó? Tam hoàng tử đâu phải tới tìm nàng ta.

Lạc Thiên Tuyết ngáp một cái, uể oải nói:

“Hoa Đào, nghe giọng điệu của ngươi, cứ như đang ghen vậy.

Vì chưa ngủ đủ giấc nên mắt nàng hơi sưng. Trong lúc chải chuốt, nàng cũng mặc kệ để Hoa Đào tùy ý trang điểm. Mãi đến khi bước ra khỏi phòng, nàng mới phát hiện hôm nay mình bị Hoa Đào trang điểm quá mức tươm tất, thậm chí có phần hơi lộng lẫy.

Hoa Đào nắm chặt tay, vẻ mặt đầy quyết tâm:

“Tiểu thư, tam hoàng tử rất tốt, người nhất định phải nắm bắt cơ hội này! Không thể để nhị tiểu thư giành trước được!

Lạc Thiên Tuyết bật cười:

“Chuyện gì thế này? Tam hoàng tử chỉ đến tìm ta thôi, sao nghe ngươi nói cứ như hắn đang chọn phi vậy?

“Các hoàng tử đến giờ vẫn chưa thành thân. Tứ hoàng tử từng đối xử với tiểu thư như vậy, đương nhiên người không thể gả cho hắn được. Tam hoàng tử thì lại xuất sắc vô cùng, tiểu thư không biết đâu, vừa nãy khi hắn đến phủ tướng quân, mấy nha hoàn suýt nữa thì ngất vì mê mẩn.

Lạc Thiên Tuyết khẽ nhướng mày:

“Kỳ lạ thật, lúc trước ta còn nghe các ngươi bảo Chiến vương gia mới là đệ nhất mỹ nam thiên hạ, sao bây giờ đã thay đổi nhanh vậy?

Hoa Đào mặt đỏ bừng, lúng túng đáp:

“Đúng là dung mạo của Chiến vương gia vô song, nhưng chân của vương gia không tiện, không thể làm phu quân lý tưởng được. Tam hoàng tử thì khác, hôm qua đã giúp tiểu thư giải vây, lại ôn hòa dễ gần, so với dáng vẻ lạnh lùng như băng của Chiến vương gia thì tốt hơn nhiều.

Lạc Thiên Tuyết cong môi cười nhạt:

“Hoa Đào, ngươi không hiểu rồi. Chính là ‘cười mà giấu đao’, đừng vội đánh giá một người, cứ nhìn xem thế nào đã.

Nói xong, nàng liền bước vào đại sảnh.

Lúc này, Lạc Linh Lung đang cười tươi nói chuyện:

“Tiểu nữ cũng có chút hiểu biết về thư họa, còn sưu tầm không ít tranh chữ quý. Không biết tam hoàng tử có muốn cùng tiểu nữ thưởng lãm không?

Nhưng Ngọc Chỉ Dương dường như chẳng nghe thấy lời nàng ta, ánh mắt lại hướng về phía Lạc Thiên Tuyết vừa bước vào, lập tức nở nụ cười:

“Cuối cùng nàng cũng chịu dậy rồi.

Lạc Thiên Tuyết mỉm cười hành lễ:

“Tam hoàng tử đến sớm như vậy, thần nữ phải cố gắng lắm mới rời giường được đấy.

Lạc Vĩnh Thành liền sa sầm mặt, nghiêm khắc nói:

“Thiên Tuyết, tam hoàng tử hôm nay đặc biệt tới đây để chỉ dạy cho con, vậy mà con lại lề mề như vậy, hoàn toàn không tôn trọng sư phụ!

Nàng ngẩn ra:

“Học trò? Sư phụ?

Lạc Thiên Tuyết chớp mắt, chợt nhớ ra chuyện tối qua ở Điện Càn Long, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Khốn thật, chẳng lẽ hắn không chỉ nói đùa mà thực sự muốn làm sư phụ nàng sao?

Lạc Thiên Tuyết cố nặn ra một nụ cười:

“Tam hoàng tử, chuyện này… thực ra không cần nghiêm túc như vậy, đạo lý lớn nhỏ gì thần nữ đều hiểu mà.

Hôm nay, Ngọc Chỉ Dương mặc trường bào màu vàng nhạt, phong thái giống như một công tử quyền quý bình thường, nhưng khí chất cao sang của hắn khiến người ta không thể xem thường.

Hắn khẽ cười, ánh mắt nhìn Lạc Thiên Tuyết đầy dịu dàng:

“Ta nghe nói trước đây nàng từng vào cung học tập, nhưng ngay cả tên mình cũng không viết nổi, khiến Thái phó tức đến phát khóc.

“Nhưng ta bây giờ… Lạc Thiên Tuyết vừa nói được nửa câu thì đột nhiên ngừng lại.

Chuyện này thật ra cũng chỉ xảy ra cách đây một năm, mà ba tháng trước nàng mới xuyên đến đây. Trước nay vẫn giả bộ như mình là kẻ vô dụng, cái gì cũng không biết. Bây giờ nếu nói bản thân đã biết chữ, e rằng ngay cả Lạc Vĩnh Thành cũng sẽ nghi ngờ.

“Đúng vậy, ta bây giờ cũng muốn học chữ, tránh để cha ta tức chết. Lạc Thiên Tuyết cười nói.

Lạc Vĩnh Thành hừ lạnh một tiếng:

“Hiếm khi con có được ý thức này!

“Con vẫn luôn có mà! Lạc Thiên Tuyết nói đùa, “Nếu để con học chữ mấy năm mà không gả đi, đến lúc đó cha lại phải khóc lóc mất thôi.

“Cái này thì không được! Lạc Vĩnh Thành lập tức nổi giận, “Đừng ép ta tổ chức một cuộc tỷ võ chiêu thân đấy!

Lạc Thiên Tuyết bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm gì, nhanh chóng rời đi cùng Ngọc Chỉ Dương.

Lạc Linh Lung hôm nay vừa gặp tam hoàng tử, cả tâm trí đều đặt lên người hắn. Giờ thấy Lạc Thiên Tuyết vừa bước vào đã kéo Ngọc Chỉ Dương đi mất, nàng ta liền cuống lên.

“Tam hoàng tử, người không muốn cùng tiểu nữ thưởng lãm thư họa sao?

Ngọc Chỉ Dương vẫn giữ thái độ ôn hòa, nhẹ giọng đáp:

“Nhị tiểu thư, bổn hoàng tử không có hứng thú.

Đến Thanh Vũ viện, Ngọc Chỉ Dương nhìn quanh một lượt, cảm thấy viện này cũng khá thanh nhã, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút.

Nơi này vốn có một thư phòng, nhưng sau đó Lạc Thiên Tuyết đã cải tạo thành phòng luyện dược, không cho bất cứ ai vào.

Ngọc Chỉ Dương nhìn xung quanh, muốn mở cánh cửa ấy ra, nhưng lại thấy có khóa.

“Nàng còn khóa lại sao? Đây không phải là kho riêng của nàng chứ?

“Không phải, đây là nơi riêng tư của ta. Lạc Thiên Tuyết đáp, “Vào hoa sảnh đi.

Hoa Đào vội vàng dâng trà, trong lòng vui mừng vì tiểu thư nhà mình có sức hấp dẫn, có thể giữ chân tam hoàng tử.

“Nàng có Kinh Kim Cang không? Ngọc Chỉ Dương hỏi, “Nếu muốn chép kinh Phật, thì chép cái này đi.

“Thực sự phải chép sao? Lạc Thiên Tuyết lộ vẻ khổ sở. Nàng giỏi luyện dược, nhưng thực sự không thích viết chữ chút nào.

“Đương nhiên rồi. Nếu nàng nghĩ có thể qua loa với lệnh phạt của phụ hoàng, vậy thì long uy để đâu?

Ngọc Chỉ Dương nói xong liền quay sang Hoa Đào:

“Đi lấy Kinh Kim Cang đến đây.

Hoa Đào lập tức chạy đến thư phòng của phủ tìm sách. Tam hoàng tử vừa đẹp trai lại phong độ, nàng làm việc cho hắn đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Lạc Thiên Tuyết khẽ giật giật khóe môi, dường như Ngọc Chỉ Dương đã coi nơi này như nhà mình vậy.

Hắn trước tiên mài mực, đôi tay thon dài vô cùng đẹp mắt, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

“Biết viết tên mình chưa? Ngọc Chỉ Dương hỏi.

“Không biết. Lạc Thiên Tuyết đáp tỉnh bơ.

Sắc mặt Ngọc Chỉ Dương không hề thay đổi. Hắn nhấc bút, viết tên nàng lên tờ giấy Tuyên Thành, sau đó đưa cho nàng xem.

Chữ của hắn cứng cáp, mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết người viết có nội lực thâm hậu.

“Nhìn rồi tập viết theo là được. Ngọc Chỉ Dương nói, “Cầm bút lên.

Lạc Thiên Tuyết không còn cách nào khác, đành cầm bút, vẽ nguệch ngoạc vài nét.

Nhìn thế nào cũng không giống chữ, mà giống như bùa chú quỷ quái thì đúng hơn.

Ngọc Chỉ Dương dường như không hề tức giận, chỉ bình thản nói:

“Không phải viết như vậy. Nhìn ta, tập theo thứ tự nét bút.