Tống Ỷ Thi ngồi trên ghế sô pha đối diện với Thẩm Diệu Chu. Không biết tại sao Thẩm Diệu Chu cứ nhìn chằm chằm vào chân cô. Tống Ỷ Thi co chân lại, trong đầu đầy hoang mang. Giày của cô khá sạch sẽ...chân của cô không thô...có gì đáng nhìn? Thẩm Diệu Chu âm thầm đo khoảng cách giữa cậu ấy và Tống Ỷ Thi bằng mắt. Giống như Nam Cực và Bắc Cực, ở giữa có một bàn trà dài. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương