Lúc Vu Mẫn đang ngồi sững sờ trên ghê sô pha, đột nhiên Tống Ỷ Thi từ trên tầng đi xuống. ''Dì ăn cơm chưa?'' Tống Ỷ Thi ló đầu ra hỏi. Mặc dù Vu Mẫn có vài hành động khá kì lạ, nhưng cô vẫn lịch sự quan tâm bà ta một câu. Vu Mẫn liền ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười: ''Vẫn chưa.'' Bà ta nói xong, lúc này mới cầm một cái thùng giữ nhiệt bằng inox từ dưới chân lên, đặt lên bàn trà: ''Đây là mẹ con bảo dì đưa cho con đó, là canh gà ninh tận ba tiếng lận. Còn không phải là vội đưa qua cho con hay sao?'' Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương