Có phải tôi bị điên rồi không?

Tại sao tôi phải leo lên Trường Thành chứ?

Đứng trên Trường Thành, Tống Ỷ Thi không nhịn được muốn xuất hồn ra tra hỏi lần nữa.

Cô đứng trên bức tường thành, mồ hôi đầm đìa thấm ướt sợi tóc lòa xòa trên trán, vài sợi tóc còn bết lên trước trán. Lông mày và đôi mắt cô lay động quyến rũ như tiên nữ hồng trần, từng cái cau mày và nụ cười đều tỏa sáng.

Cô cũng rất mệt mỏi. Hai chân mềm nhũn như sợi mì mềm, cổ đỏ bừng, lồng ngực phập phồng vì thở dốc...