Ung Dương liếc xéo Sở Nghệ Niên, dòng chữ “Anh mau chóng dọn dẹp mớ hỗn độn của anh đi” trên khuôn mặt của cậu. Sau đó, cậu vươn tay nắm lấy cánh tay của Tống Ỷ Thi, đồng thời nhỏ giọng nói: “Tôi đưa cậu đi trước.” Có vẻ như cậu định cõng Tống Ỷ Thi bỏ chạy. Tống Ỷ Thi nhanh chóng đưa ra ba lời từ chối liên tiếp: “Tôi không sao, tôi có thể, tôi không cần.” “Ha ha, sao mà có thể không có ai cầm lá cờ cơ chứ?” Tống Ỷ Thi cầm cờ trong tay, sau đó làm bộ như không nhìn thấy trước mặt mình có một đám người, quay đầu về phía giáo viên dẫn đoàn nói: “Đi thôi, thầy ơi, mình đi thôi...” Giáo viên dẫn đoàn còn có chút sững sờ, không hiểu được sự hỗn loạn trước mặt là có chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, đáp: “Cái này, được rồi, này... đi thôi.” Tống Ỷ Thi không khỏi choáng ngợp trước đám đông vây quanh cô. Liên Phi phải đi bệnh viện mà đúng không? Đúng vậy, chúng ta phải đi, chúng ta phải đi nhanh lên!( ) Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương