Tống Ỷ Thi có chút cảm động: trường học thật là chu đáo, sau đó vùi đầu vào học tập một cách nghiêm túc. Khả năng thích ứng của cô rất mạnh, rất nhanh. Cô đã hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Thẩm Diệu Chu. Thậm chí có thể nói là, chính bởi vì có Thẩm Diệu Chu ngồi bên cạnh đã nhắc nhở cô mọi lúc về việc xảy ra với nữ chính trong nguyên tác, vậy nên càng khiến cho việc học hành của Tống Ỷ Thi trở nên hăng hái hơn. Những ngày sau đó đều trôi qua như vậy. Hàng ngày Tống Ỷ Thi đều về nhà rất muộn. Mỗi lần vào đến cửa đều có thể nhìn thấy Sở Nghệ Niên đã ngồi yên vị trên sofa đợi cô trở về. Anh thật sự rất giống với một người anh họ đúng chuẩn, chỉ là ngồi đó đợi cô về nhà chứ không làm bất cứ việc gì khác nữa. Mà, quan trọng cũng chẳng có việc gì đến lượt anh phải làm, toàn bộ các việc như bưng trà rót nước đều có người giúp việc làm hết rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương