Tống Ỷ Thi ra sức gãi chân rất lâu và cô cũng đã khá mệt mỏi rồi. Cô thầm nguyền rủa Sở Nghệ Niên trăm ngàn lần. Song cô lại không hề nghe thấy tiếng bước chân của Sở Nghệ Niên ở bên tai. Tống Ỷ Thi không thể kìm nén được nữa, cô không nhịn được nên đã ngẩng đầu lên lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt của Sở Nghệ Niên, sau đó liền nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Sở Nghệ Niên, ánh mắt anh nóng rực như lò lửa, chỉ trong tích tắc ngọn lửa đó đã bao vây trọn lấy cô. Ánh mắt đó khiến Tống Ỷ Thi cảm thấy nóng bỏng. Vì thế cô đã lấy hết can đảm, vênh mặt lên, hung dữ nói: “Anh nhìn cái gì? Chưa từng thấy người khác gãi chân sao?” Lúc này Sở Nghệ Niên mới lên tiếng: “Em bị muỗi cắn đấy à? Tống Ỷ Thi vẫn giữ thái độ hung dữ nói: “À, vườn hoa nhà mấy người thật đáng ghét, có quá nhiều muỗi! Vừa nói cô vừa đá bay chiếc dép lê dưới chân ra xa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương