Sở Nghệ Niên từ cửa đi vào, bước tới bên cạnh cô ấy, Tống Ỷ Thi vẫn còn sững sờ. Sở Nghệ Niên đi thẳng tới chụp lấy tách trà trong tay cô. Anh vừa mới từ bên ngoài trở về, nhưng không biết tại sao, đầu ngón tay anh rất nóng, nhanh chóng lau tay cho Tống Ỷ Thi. Tống Ỷ Thi dừng lại, vô thức co ngón tay lại, sau đó mới cảm nhận được phía sau lành lạnh đã giật mình nhảy lên. Sau đó, Tống Ỷ Thi cứ luôn nắm chặt ngón tay không buông ra. Vu Mẫn đứng ở phía sau lưng cô có biểu cảm gì, cô hoàn toàn không nhận thấy. Tống Ỷ Thi hơi nhăn mặt cau mày. Cô phát hiện mình đang đối mặt với Sở Nghệ Niên, hình như đã không còn nhạy cảm như trước đây nữa... ... Cô đã dần thay đổi? Cô không còn quá sợ anh nữa? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương