Tên nhóc cầm cái cặp sách đó trông rất trẻ. Ánh mắt Sở Nghệ Niên trở nên hơi lạnh lùng, anh dò xét lại cậu ta một lượt từ đầu đến chân, sau đó lục tìm lại một lượt trong ký ức về quãng thời gian ở khách sạn thành phố Kinh khi đó. Anh có thể khẳng định chắc chắn rằng trong số những bạn học từng cùng Tống Ỷ Thi đến thành phố Kinh trước đây không có gương mặt nào như vậy. Chu Trấn Hưng cảm nhận được ánh mắt dò xét của Sở Nghệ Niên trên người mình nên đã quay đầu lại và xách theo chiếc cặp sách đi tới. “Thật là may mắn vẫn có thể gặp được anh ở nơi này. Chu Trấn Hưng tươi cười nói. Sở Nghệ Niên: “Cậu quen tôi sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương