Không lâu sau, những học sinh khác cũng trở lại lớp học, bắt đầu làm bài hoặc chuẩn bị nghỉ trưa. Đám người Quách Viên vừa vào cửa đã ngáp dài. Tống Ỷ Thi ngẩng đầu lên nói với cô ấy: “Hộp cơm tôi sẽ rửa sạch rồi trả lại cho cậu, đồ ăn rất ngon, nhưng mà lần sau cậu đừng mang cho tôi nữa.” Cứ ăn như vậy chẳng phải béo thành người nặng tạ rưỡi hay sao? Quách Viên xua tay: “Không sao, hiện tại cậu cứ đưa cho tôi là được, không thì vứt đi cũng được...” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương