Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.

Khi Tống Ỷ Thi đang do dự định nói gì đó, đột nhiên Sở Nghệ Niên khẽ cười, lồng ngực run lên, giống như tiếng đàn cello làm rung động lòng người.

“Khiêng bao tải…Trước kia tôi chưa từng thấy, hôm nay mới được gặp. Anh nói.

Sắc mặt của Ung Dương càng lúc càng tệ hơn.

Trong lòng của Tống Ỷ Thi vang lên tiếng “lộp bộp.