Sở Nghệ Niên ngắm nhìn thật kỹ biểu cảm của Tống Ỷ Thi. Cho dù là đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên, hay đôi môi liếm nhẹ của cô khi lo lắng, cái cau mày nhẹ giữa hai hàng lông mày nhanh chóng được giãn ra…Anh đều nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng. “Vừa rồi hình như anh thấy em làm rơi đồ… Sở Nghệ Niên nói, lập tức đem toàn bộ sự chú ý tập trung lên người anh. “Chẳng trách Sở Nghệ Niên đột nhiên xuất hiện, hóa ra là bởi vì nhìn thấy Tống Ỷ Thi đánh rơi đồ sao? Có người nhỏ giọng nói. Sở Nghệ Niên giơ tay, tùy tiện chỉ về một phương hướng: “Hình như ở phía bên kia, mọi người có thể qua đó tìm xem. Là một chiếc khuyên tai đúng không? Tống Ỷ Thi không nói gì, thở phào nhẹ nhõm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương