Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Ung Dương tràn đầy vẻ thù địch. Tất Hiểu Tuệ lập tức im lặng và không dám nói gì nữa. Tống Ỷ Thi quơ đũa gắp cái bụng của một con sâm biển bỏ vào bát cơm của Tất Hiểu Huệ, cô nhỏ giọng nói: “Cậu giúp tớ nếm thử xem có ngon không?” Tất Hiểu Huệ gật đầu, nhanh chóng lấy lại vẻ thoải mái, cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Trong lòng Quách Viên kích động, lập tức tỉnh táo lại hẳn, trầm giọng nói: “Chúng tớ sẽ không nói ra chuyện này đâu.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương