Sự phiền não của Tống Ỷ Thi khi bị bao quanh dày đặc đến mức không còn một kẽ hở cũng chỉ kéo dài được một lúc, bởi vì chuông vào học rất nhanh đã reo lên. Giờ tự học cũng sớm bắt đầu. Theo lẽ thường thì trước tiên sẽ luyện nghe tiếng Anh, sau đó nghe viết từ vựng, ghi nhớ từ vựng, rồi đọc thuộc lòng bài văn nào đó. Một giọng nam quen thuộc vang lên trong loa phát thanh phía trên bục giảng, thoáng cái đã khiến cho đám học sinh yếu trong lớp ba nhớ đến nỗi sợ bị nghe mỗi ngày. Cũng chính vì nhìn thấy Tống Ỷ Thi ngồi ở dãy trước, mới chịu đựng mà nghe tiếp. Còn thử bắt chước lại khán giả ở khán đài khi đó, nghe Tống Ỷ Thi diễn thuyết một điều gì đó. Mặc dù nghe cũng chả hiểu gì, nhưng khi nghe lại cũng không còn nhàm chán như vậy nữa, mà giọng nam đó cũng đã êm tai hơn rất nhiều. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương