Toàn bộ quá trình tang lễ diễn ra rất dài, sắc trời cũng tối dần đi.

Tống Ỷ Thi ngồi trên chiếc ghế tựa, lúc đầu cô còn ngồi nghiêm túc, sống thẳng lưng, toàn thân tỏa ra khí thế hừng hực đến kinh người, như thể không cho phép bất kỳ ai chạm vào mình. Sau đó, chân cô duỗi ra một chút, lưng cũng thả lỏng hơn, đầu cô dựa vào cây cột lớn phía sau.

“Thi Thi.” Giọng nói của Vu Mẫn đột nhiên vang lên bên tai cô.

Tống Ỷ Thi giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Vu Tú đứng cách đó không xa, bà ân cần hỏi cô: “Con có mệt không?”

“Không sao đâu ạ, con không...”