Ngày hôm sau đi đến thành phố Kinh, trời vẫn mưa tầm tã không ngừng. Giáo viên dẫn đoàn ngồi trong nhà ăn và nói một cách tiếc nuối: “Thầy muốn nhân cơ hội này đưa các em đi vòng quanh thành phố Kinh trước.” Nhưng Tống Ỷ Thi không quan tâm đến mấy chuyện đó lắm. So với chuyện chơi bời, điều quan trọng hơn cả chính là chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Cô yên lặng ngồi ở một bên, vừa cắn miếng bánh nướng không vừng, vừa uống sữa đậu nành ngọt ngào trong tay, sau đó không kịp đề phòng bị giáo viên dẫn đoàn chỉ đích danh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương