Đôi mắt của Tống Ỷ Thi mở to, cô lùi lại sau một bước.

Giống như một con thú nhỏ sợ sệt co mình vào trong hang.

Sở Nghệ Niên nhìn thấy vẻ mặt và động tác của cô, đáy lòng anh như bị ai đó chạm nhẹ, cảm thấy hơi ngứa ngáy...Khóe miệng anh tự dưng cong lên, hỏi lại: “Hả? Hỏi em đó, sao cả người ướt nhẹp hết vậy? Em đưa ô của anh cho người khác sao?”

Tống Ỷ Thi lắc đầu liên tục, cô giơ chiếc ô đang cầm bên trái lên: “Không phải...là bị người ta cướp mất tiêu! Một bạn học mới vô cùng hung dữ đã giật mất cái ô của em! Em vất vả lắm mới giật lại được cái ô đấy...”

Thẩm Diệu Chu xoay người đi về phía cửa. Cậu ấy mở cửa nhìn về phía lối đi bên ngoài, đúng lúc nghe được câu nói này.