Tống Ỷ Thi được đưa đến bệnh viện làm kiểm tra tỉ mỉ, sau đó Sở Nghệ Niên dùng xe đẩy nhỏ đẩy cô đến phòng bệnh. Sở Nghệ Niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cha anh cùng Liêu Học Khang làm một khoản giao dịch hy vọng sẽ được nhà họ Liêu ủng hộ, từ đó có thể bình ổn tranh chấp gia sản cùng trưởng bối nhà họ Sở.” “Cha anh là một tay chơi khi còn trẻ. Ông ta cưới mẹ anh chỉ bởi vì bà ấy là một người phụ nữ dễ điều khiển. Mà ông ta vừa vặn cần có một người phụ nữ như vậy đến ngồi lên vị trí bà chủ của nhà họ Sở. Nhà họ Sở coi việc lập gia đình là bước đầu tiên để lập nghiệp. Một người đàn ông đã lập gia đình, có thể quản lý gia đình thì mới có thể quản lý được công ty và nắm trong tay sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Sở. Đơn giản mà nói, mẹ anh là thứ công cụ mà ông ta dùng để cầm quyền, vừa giúp nối dõi vừa giúp qua mặt những người khác trong họ.” “Dì nhỏ của em cũng bởi vì như vậy mà gả vào nhà họ Sở sao?” “Đúng vậy.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương