Chết tiệt, chàng trai, cậu thật sự rất dũng cảm!

Trên mặt người chủ trì đều viết mấy chữ to như vậy.

Sự im lặng như chết chóc, ước chừng duy trì chừng ba mươi giây, người chủ trì mới rốt cục tìm được thần trí của mình, lắp bắp lên tiếng hỏi: “Kia, kia ngoại trừ những thứ này, cậu còn có cái gì muốn nói sao?”

Nam sinh hít sâu một hơi, trên mặt mang theo chút đỏ ửng, nhưng đỏ là chuyện của cái mặt, giọng của anh ấy một chút cũng không nhỏ lại, thậm chí còn hướng về phía microphone hô to một câu: “Tôi muốn biết, bạn học Tống Ỷ Thi có nguyện ý cùng tôi nói chuyện yêu đương không?”

Lúc này, tất cả mọi người cứ như rơi vào trong bộ phim “Cô dâu tám tuổi” của một nhà thiên tài nào đó ở Ấn Độ, từ lúc nghe xong câu thích đầu tiên của nam sinh kia, ai ai cũng chậm chạp, một lát sau mới phản ứng lại. Từng người từng người một, phải gọi là cả trường như tỉnh lại trong cơn mê.