Tống Ỷ Thi chớp mắt: “Tôi đi đây, tạm biệt.” Nói xong, cô bước một bước lên xe buýt, còn Mạc Tiếu Phàm vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý định đuổi theo. Cô gái này thật là kỳ lạ. Tống Ỷ Thi mím môi, nhanh chóng đi về phía trước mà không hề quay đầu lại. Giáo viên dẫn đoàn đã chờ sẵn, lập tức vẫy tay đón cô: “Tống Ỷ Thi đến đây, em ngồi ở đây nhé.” Tống Ỷ Thi quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Diệu Chu đang ngồi ở bên cửa sổ, mà chỗ trống dành cho cô lại ở bên cạnh Thẩm Diệu Chu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương