“Đi hai bước xem nào.”

“Không bị làm sao thì đi hai bước.”

Mấy người nhóm Quách Viên nhìn chằm chằm Tống Ỷ Thi với đôi ánh mắt sáng quắc như đèn pha ô tô, vẻ mặt của cả đám đều viết lên chữ “không tin” to tướng.

“Mấy người chúng tôi nghe nói lúc cậu được cứu ra đang trong trạng thái bất tỉnh nhân sự mà, hôn mê không biết trời đất sao trăng gì luôn ấy.”

“Đúng, đúng!”