Sở Nghệ Niên không dám ở lâu nữa nên để lại một câu: “Tôi sẽ cho hai người một lời giải thích hợp lý.”

Sau đó liền vội vàng lên lầu. Những người giúp việc lúc này mới dám tiến lên quét dọn tàn cuộc, rồi lại nơm nớp lo sợ đưa lên nước trà cùng điểm tâm mới.

Vu Tú lẩm bẩm nói: “Việc này là do dì của con ra chủ ý, là bố của con cũng không cần lương tâm, hai người bọn họ cùng nhau thực hiện nó. Cậu Sở cũng thiếu chút nữa là thành người bị hại... Bây giờ còn phải phiền cậu ấy đi xử lý chuyện này...”

Tống Ỷ Thi: “... Vậy là con nên cám ơn anh ta?”

Vu Tú gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ khó xử. Bà chợt ý thức được tuổi tác cùng nhan sắc của con gái mình quan trọng như thế nào, một hành động nhỏ của bố mẹ rất có thể sẽ khiến cho con gái rơi vào miệng cọp, hiện tại nhìn lại, ài, ai cũng có mưu đồ gây rối lên bảo bối của bà...