Ở trước mặt Tống Ỷ Thi thì thôi đi, bây giờ lại là ở trước mặt Sở Nghệ Niên, Vu Tú thế nhưng phản thiên dám đánh rồi mắng ông ta... Tống Nghĩa Dũng cảm thấy bản thân mà không làm gì thì sao có thể giữ được mặt mũi?

“Bà làm sao vậy? Tôi đã sớm biết cậu Sở sẽ ra nước ngoài cứu người từ lâu rồi! Người ta bản lĩnh lớn như vậy, nhất định có thể mang Thi Thi trở về, vậy tôi cần phải lo lắng sao? Bà nói những lời này không không nghĩ à, đó không phải là xem thường cậu Sở sao? Bây giờ còn động tay động chân với tôi, sao bà lại muốn bóp chết chồng bà luôn đi? Để cho con gái bà trở thành đứa không có bố?”

Cái miệng Tống Nghĩa Dũng hoạt động như cái lỗ đ*t vịt, hùng hùng hổ hổ như đúng rồi, sau đó trở tay kéo cánh tay Vu Tú ra, thậm chí còn muốn đánh bà một cái.

Đáy mắt Vu Mẫn hiện lên vẻ châm chọc.

Người anh rể này không có tài năng nổi bật gì khác nhưng bản lĩnh ngụy biện lại là hạng nhất! Khó trách tại sao Vu Tú lại tin ông ta nhiều năm như vậy.