Ở đây không lạnh như Bắc Kinh, vào ngày cuộc thi, Tống Ỷ Thi lôi từ trong vali ra một chiếc áo khoác mới, mặc vào. Chiếc áo do Sở Nghệ Niên đã mua, vẫn còn mác. Sau đó, cô tùy tiện buộc lại mái tóc dài của mình, đi xuống lầu. “Chào buổi sáng Thi Thi, tôi để cho cho cậu vài lát bánh mì. Hơi cứng, nhưng ăn khá ngon...” An Đồng nói được một nửa thì sững sờ nhìn Tống Ỷ Thi. “Sao vậy? Tống Ỷ Thi khó hiểu nhìn. “Không, không có gì, chỉ là tôi chưa từng thấy cậu như này...Nên có chút ngạc nhiên, không phải, tuyệt đẹp.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương