“Cậu không ở khách sạn à?” Hỏi xong, Tống Ỷ Thi lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Lúc trước ở cách vách khu dành cho học sinh giỏi, lúc ra hay vào gì đấy chẳng may đụng phải Thẩm Diệu Chu, nên hiện tại không thể yêu cầu người ta đi theo bọn họ đến ở khách sạn đâu nhỉ? Thẩm Diệu Chu nghe xong, sắc mặt ngược lại không có gì thay đổi mà chỉ thản nhiên nói: “Ừ, ở bên này có một nhà.” Tống Ỷ Thi bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu muốn về nhà?” “Ừm.” Tống Ỷ Thi tự giác lui về phía sau một bước: “Vậy.... Vậy tôi sẽ đến khách sạn với giáo viên trước. Chờ khi nào cậu có thời gian thì lại đến tìm cậu sau?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương