Sau khi Tống Ỷ Thi khẩn trương nói xong những lời dạo đầu gắng gượng của bản thân, mọi người lúc này liền vỗ tay bộp bộp bộp khen ngợi. “Được rồi, ăn cơm, ăn cơm nào!” “Mọi người khẳng định cũng đói bụng rồi.” Trên bàn cơm nhà họ Ung cũng không có gì gọi là gò bó, không có gì gọi là quy tắc quá đáng, so với mấy bữa tiệc gia đình của nhà Sở thì nơi đây còn muốn thoải mái hơn. Chờ cơm nước xong, Y Mỹ Tâm liền nói muốn đưa Tống Ỷ Thi về nơi tập huấn: “Thời gian cũng không còn sớm, con gái về nhà sớm một chút sẽ an toàn hơn...” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương