Nghe thấy giọng nói của Sở Nghệ Niên, Tống Ỷ Thi nắm chặt tờ giấy kia, sau đó che mông dịch dịch sang bên cạnh. Chờ ý thức được bản thân theo bản năng đã làm động tác gì, Tống Ỷ Thi liền dừng lại ngay lập tức, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Sở Nghệ Niên, do dự một chút nhưng vẫn nói chuyện: “... Cũng không phải sợ.” “Ừ, vậy đó là cái gì?” Sở Nghệ Niên theo sát liền hỏi ra tiếng. Cô đương nhiên không thể nói thẳng là bởi vì anh có bệnh rồi. Sở Nghệ Niên thực sự bị bệnh a. Trong nguyên tác, anh, Ung Dương và Thẩm Diệu Chu đều con mẹ nó bị bệnh hết cả đám với nhau! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương