Chủ nhiệm lớp nói: “Không phải vẫn là chuyện cuộc thi tiếng Anh sao...” Thẩm Diệu Chu lạnh nhạt tiếp lời: “Lại tìm không đủ người sao ạ?” Chủ nhiệm lớp lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, cô chỉ vào Tống Ỷ Thi nói: “Gom đủ rồi, gom cho em đấy. Ôi quên mất. Cô bé này là Tống Ỷ Thi, tháng này vừa mới chuyển tới.” Giọng điệu Thẩm Diệu Chu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Không phải là tìm cho em.” “Đúng đúng, là tìm cho trường, nhưng mỗi lần dẫn đội không phải đều là cậu Thẩm lớn em đây sao. Vậy thì cũng không khác gì là tìm cho em đúng không?” Chủ nhiệm lớp nói, rồi quay đầu lại nhìn Tống Ỷ Thi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương