Phó Du Bạch cuối cùng đỏ mắt bước ra khỏi điện. Trước khi rời đi, ánh mắt hắn rơi vào người đang đứng bên ngoài. Người nọ mang một dung mạo gây họa, ngũ quan thanh lãnh, khiến Phó Du Bạch lập tức sầm mặt. Trong khoảnh khắc, hắn thậm chí muốn xông vào hỏi Ôn Nguyệt Thanh, tại sao người này được mà hắn thì không? Nhưng nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng, xa cách của nàng, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống. Phó Du Bạch hít sâu một hơi, sải bước rời đi. Không sao, dù sao hiện tại hắn cũng đã tiến gần nàng thêm một chút. Về sau, hắn vẫn còn nhiều cơ hội, chỉ cần hắn không từ bỏ, không ai có thể khiến hắn nguôi lòng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương