Tiếng “cha” nàng thốt ra tựa như một lời chế nhạo nặng nề.

Ôn Tầm ngã xuống đất, cổ họng khô rát như bị lửa thiêu, đầu óc quay cuồng. Trong cơn mê man, hắn chỉ có thể nhớ lại quá khứ – những ngày Ôn Nguyệt Thanh mất mẹ, mọi chuyện trong phủ đều phải nhìn sắc mặt người cha như hắn mà sống.

Khi ấy, hắn chìm đắm trong việc thiên vị, chiều chuộng Ôn Ngọc Nhược mà chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày vị thế giữa hai người lại đảo ngược đến mức này.

Hắn gắng sức chịu đựng cơn đau nơi cổ họng, thân thể suy kiệt vì đói khát, chỉ còn chút sức lực mong manh khiến hắn gần như ngất đi.

Giữa cơn đau đớn tột cùng, hắn gần như muốn bất chấp tất cả để cầu xin người trước mặt.