Ôn Nguyệt Thanh nghe lời Chương Ngọc Lân, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ khẽ nâng mi mắt, thản nhiên nói: “Tiêu Thận, tự ngươi nói đi.” Ánh mắt sâu thẳm của hoàng đế dừng lại trên người Ôn Nguyệt Thanh một lúc, sau đó chuyển sang Tiêu Thận đứng trong điện. Tiêu Thận mặt mày xanh xao, sắc trắng bất thường, rõ ràng đã phải chịu đựng nhiều ngày tra tấn nặng nề. Thế nhưng, ngay cả trong tình trạng ấy, khóe môi hắn vẫn nhếch lên cao, ánh mắt âm u sắc lạnh, mang theo vẻ điên cuồng bệnh hoạn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương