Lâm Bình An đã vào Dương Công bảo khố nhiều lần. Bên trong, ngoài giáp trụ và vũ khí, hầu hết những thứ khác đều đã được chuyển ra, đưa về phủ Lâm trong thành Đại Hưng.

Lâm Bình An cùng Vương Ngữ Yên, Tần Quỳnh, Thẩm Lạc Nhạn và những người khác nhân lúc trời tối, cưỡi ngựa đến bên ngoài thành Đại Hưng, dừng lại trong một khu rừng cách thành hơn mười dặm. Họ để lại một số binh lính canh giữ, sau đó cho quân lính kéo xe đến chờ ở lối vào kho báu. Trong khi đó, Lâm Bình An và Vương Ngữ Yên lẻn vào thành, đến cầu Nhạc Mã mở cơ quan bí mật của kho báu, rồi đi vào từ lối vào ở Tây Ký Viên. Sau đó, họ mở cánh cửa tổng điều khiển, thông với lối ra bên ngoài thành, giúp Thẩm Lạc Nhạn, Tần Quỳnh và năm nghìn binh sĩ đang chờ sẵn bên ngoài bí mật tiến vào kho báu.

“Tông chủ, đây chính là Dương Công bảo khố sao?

Đôi mắt của Thẩm Lạc Nhạn sáng rực. Đối với nàng, giá trị lớn nhất của kho báu này không phải là châu báu hay vật phẩm bên trong, mà chính là những đường hầm bí mật. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là làm thế nào để tận dụng hệ thống đường hầm này để đưa quân vào thành một cách nhanh chóng, sau đó chiếm lấy Đại Hưng.

“Tông chủ, những lối ra khác nằm ở đâu trong thành Đại Hưng?