Sau khi rời khỏi Lâm phủ, Hầu Hy Bạch và Sư Phi Huyên đều im lặng, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng.

Sư Phi Huyên trầm tư vì nàng đã làm hỏng cơ hội khó khăn lắm mới có được để gặp Lâm Bình An, khiến tâm trạng có chút u uất.

Còn Hầu Hy Bạch thì lại rối bời trong lòng. Hắn không ngờ trên đời lại có nữ tử vượt qua cả Sư Phi Huyên. Khí chất thoát tục của nàng ấy còn hoàn mỹ hơn cả vẻ xuất trần của Sư Phi Huyên, giống như tiên nữ thực sự. Trước nay ai cũng gọi Sư Phi Huyên là tiên tử, nhưng trong mắt Hầu Hy Bạch, Vương Ngữ Yên mới là tiên tử hoàn mỹ nhất.

Hầu Hy Bạch rất muốn vẽ Vương Ngữ Yên vào chiếc quạt mỹ nhân của mình, nhưng lại không dám. Một là hắn sợ mình không thể vẽ ra được vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng, nếu không thể tái hiện hoàn hảo dung nhan của nàng, đó chính là sự xúc phạm đối với nàng. Hai là… hắn thực sự không dám! Vương Ngữ Yên là chính thê của Lâm Bình An, nếu hắn dám vẽ nàng, hắn sợ rằng mình sẽ bị Lâm Bình An “xử đẹp“.

“Haizz… Hầu Hy Bạch thở dài một tiếng.