Hạ Dư mất kha khá thời gian mới khiến Trịnh Thúy tin rằng Bùi Lẫm không phải bạn trai của mình. Điều này chủ yếu là để “cứu mạng” Bùi Lẫm, vì theo tình hình lúc đó, nếu cô mà thừa nhận, chắc chắn Hạ Nghiêm và Hạ Ngọc sẽ lập tức lao vào đánh anh. Dù rằng Bùi Lẫm chắc chắn có thể đánh thắng, nhưng trong tình huống như vậy, thật sự rất khó ra tay đáp trả.

“Tiểu Dư và Tiểu Lăng nhà chúng tôi phải nhờ cháu chăm sóc thêm rồi.” Trịnh Thúy tươi cười, bưng một đĩa trái cây đặt trước mặt Bùi Lẫm, ánh mắt đầy tiếc nuối khi biết anh không phải bạn trai của Hạ Dư.

Cậu trai tốt thế này, sao lại không phải bạn trai của Tiểu Dư chứ? Nếu bây giờ bắt đầu hẹn hò, vài năm sau đến tuổi là có thể tính chuyện cưới hỏi. Giờ tìm được người tốt toàn diện như thế này đâu phải dễ. Gặp được người phù hợp phải nhanh tay, không thể để lỡ.

Bùi Lẫm xua tay, có phần bị sự nhiệt tình của Trịnh Thúy làm cho bối rối: “Đó là điều nên làm. Với lại, Tiểu Dư cũng giúp chúng cháu rất nhiều.”

“Mợ hai, mợ nhiệt tình quá rồi.” Thấy Bùi Lẫm ngồi không yên, Hạ Dư vội lên tiếng nhắc nhở. Còn về phần Hạ Nghiêm và Hạ Ngọc? Hai người đã sớm bị Hạ Lăng lôi đi chơi, dù ngồi trên sofa cũng chỉ để vây quanh cậu nhóc, lấy đồ ăn và đồ chơi trêu chọc cậu.

Trịnh Thúy liếc Hạ Dư một cái đầy ý nhị: “Không nhiệt tình sao được, cháu dẫn bạn đến nhà mà.”

Trước đây bà luôn lo cháu gái mình ngoan ngoãn, dễ bị người khác lừa gạt khi xuống nông thôn. Nhưng giờ gặp được Bùi Lẫm, bà lại cảm thấy cháu gái mình chưa đủ “mưu mô“. Người tốt như vậy, sao chưa tranh thủ kéo về tay? Điều này chẳng giống người nhà họ Hạ chút nào.

“Mợ cứ thế này, bọn cháu không dám ở lại đâu.”

Trịnh Thúy trợn mắt nhìn cô, sau đó vỗ tay: “Được rồi, các cháu cứ ăn trái cây, ăn bánh trước đi. Mợ vào bếp chuẩn bị bữa tối. Không biết hôm nay cậu hai cháu có về kịp không.”

“Để cháu giúp mợ.” Hạ Dư đứng dậy, nhưng lại bị Trịnh Thúy ấn xuống ghế: “Có tí việc, cần gì cháu phải giúp.”

Bà cười, rồi quay sang dặn Hạ Nghiêm: “Này, đi ra quán quốc doanh mua một phần thịt kho tàu, thêm món dưa cải nấu thịt đi. Tiểu Dư thích ăn mấy món đó.”

Hạ Dư vội vàng ngăn lại: “Mợ hai, không cần đâu. Ăn đơn giản thôi ạ. Bọn cháu qua đây là để thăm mợ và cậu, chứ không muốn làm phiền đâu.”

“Sao thế được. Cháu mới về mà.” Trịnh Thúy không nghe, móc tiền và tem phiếu đưa cho Hạ Ngọc: “Cứ làm theo lời mẹ. Đi nhanh lên!”

Trịnh Thúy xưa nay là người chủ gia đình, ở nhà Hạ Cẩm Lương bà luôn nói một là một, không ai dám cãi. Hạ Ngọc cũng không dám từ chối, nhún vai với Hạ Dư rồi cầm tiền chạy ra ngoài.

Hạ Dư: “…”

Cả nhà đều sợ mợ.

Sau khi nựng nịu Hạ Lăng một lúc, khiến cậu bé gọi mình là “mợ hai” không biết bao nhiêu lần, Trịnh Thúy mới vui vẻ đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

“Thật ngại quá, mẹ anh đôi khi hơi bộc trực.” Hạ Nghiêm bế Hạ Lăng, gãi đầu xin lỗi Bùi Lẫm. “Chỉ khi làm việc mẹ mới nghiêm túc, còn ở nhà thì chẳng khác gì trẻ con.”

Bùi Lẫm lắc đầu: “Không sao, em thấy vậy rất tốt.”

Tính cách đó giống mẹ anh, nên anh đã quen từ lâu.

Hạ Nghiêm cười, sau khi xác nhận rằng Bùi Lẫm không phải bạn trai của Hạ Dư, ấn tượng của anh với Bùi Lẫm lập tức tăng vọt. Chỉ cần không phải “con lợn” cướp đi “cây cải trắng” là em gái mình, mọi chuyện đều dễ xử lý.

Anh mời cả Bùi Lẫm lẫn Hạ Dư qua bàn cờ chơi một ván, vừa thỏa mãn niềm đam mê đánh cờ, vừa tiện quan sát Bùi Lẫm, một mũi tên trúng hai đích.

“em không tham gia đâu, khỏi để các anh nói em bắt nạt người khác.” Hạ Dư khoát tay, cầm một xiên nhỏ ghim một miếng táo đưa cho Hạ Lăng. “em ở đây từ từ ăn, vừa ăn vừa mài răng đi.”

“Nhìn đây.” Hạ Lăng hai tay ôm lấy miếng táo đã gọt vỏ, nhe răng cười vui vẻ. Dù chẳng hiểu gì, cậu vẫn ra sức phụ họa: “Chị giỏi quá.”

“em biết gì mà nói.” Hạ Dư dí tay vào má cậu, làm Hạ Lăng cười càng to: “Chị giỏi thật mà.”

“Chậc.” Hạ Dư làm bộ ghét bỏ, nhưng nét mặt lại rất vui vẻ. Cô bế Hạ Lăng lên, hướng về phía bàn cờ: “Đi nào, chị dẫn em đi xem anh hai và anh Lẫm chơi cờ.”

Từ khi xuyên không, Hạ Dư chưa từng đánh cờ với Hạ Nghiêm, nhưng trong ký ức của nguyên chủ, Hạ Nghiêm là một trong những người chơi cờ giỏi nhất trong đám con cháu nhà họ Hạ. Còn về phần Bùi Lẫm, cô biết rõ thực lực của anh vì thường chơi cờ với anh – thua nhiều thắng ít.

Cô không rõ đây có phải “cao thủ gặp cao thủ” hay chỉ là “gà mờ chọi nhau“.

Vì mãi nấn ná, lúc Hạ Dư bế Hạ Lăng lững thững đi qua, Hạ Nghiêm và Bùi Lẫm đã bắt đầu chơi, vừa đánh vừa nói chuyện, chủ yếu xoay quanh những chuyện của cô ở đội Thanh Sơn.

Hạ Nghiêm thuộc kiểu người ôn hòa, nếu nói Hạ Cẩm Lương là “cáo già”, thì Hạ Nghiêm chính là “cáo nhỏ cười tươi“. Anh lúc nào cũng giữ ba phần ý cười, dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Ngược lại, Bùi Lẫm thuộc kiểu lạnh lùng, điềm tĩnh. Khi Hạ Nghiêm hỏi, anh chỉ đáp ngắn gọn vài chữ nhưng đủ ý, điều đó khiến Hạ Nghiêm không hề khó chịu. So với những người nói một tràng dài mà chẳng vào trọng tâm, anh thích trò chuyện với những người thông minh như vậy hơn.

Hạ Dư ngồi nghe vài câu, phát hiện hai người này toàn khen mình, đến mức khiến cô – người luôn tự nhận “mặt dày” – cũng thấy hơi ngại. Cô bế Hạ Lăng về lại sofa: “Tiểu Lăng, em ở đây ăn táo nhé, chị vào bếp giúp mợ hai nấu ăn được không?”

“Nấu cơm ạ?” Hạ Lăng nghiêng đầu nhìn cô, rồi vỗ vỗ bụng mình: “Phải no nha.”

“Có đói cũng không đến lượt em.” Hạ Dư vuốt má cậu, sau đó lấy thêm đồ chơi đặt trước mặt cậu: “em chơi ở đây, không được chạy lung tung, cần gì thì gọi chị biết chưa?”

Hạ Lăng nhe răng cười, để lộ hàm răng nhỏ xinh: “Dạ được.”

Bộ dáng ngoan ngoãn của cậu khiến người ta không nhịn được muốn ôm mà nựng. Nếu không vì biết kiềm chế, Hạ Dư chắc đã ngồi chơi cùng cậu rồi. Sao lại có một đứa bé nhỏ xíu, vừa ngoan vừa đáng yêu đến vậy chứ!

Hạ Dư vừa bước vào bếp đã suýt nữa bị Trịnh Thúy đuổi ra ngoài:

“Con vào đây làm gì? Mau ra ngoài, mau ra ngoài, trong bếp nhiều khói dầu lắm.”

“Không sao đâu, mợ hai ạ. Con đến giúp mợ, hơn nữa con cũng muốn mợ nếm thử tay nghề của con.” Hạ Dư đứng ở ngưỡng cửa không nhúc nhích, tay đã nhanh nhẹn xắn tay áo:

“Nhiều người cần ăn cơm như vậy, con giúp mợ cũng đỡ vất vả.”

Khoảnh khắc đó, Trịnh Thúy – người luôn tiếc nuối vì không có con gái nên xem Hạ Dư như con ruột – cảm thấy cuộc đời thật viên mãn.

“Vậy con giúp mợ xào một đĩa khoai tây sợi đi.” Trịnh Thúy vẫn nhớ món khoai tây sợi của Hạ Dư xào rất ngon, mà món này cũng không quá phức tạp. Để cô làm một chút cho vui, rồi lát nữa bảo cô ra ngoài.

Trong bếp khói dầu nhiều thế này, đâu phải nơi mà một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, đang như hoa như ngọc, nên ở.

“Được ạ.” Hạ Dư liếc nhìn củ khoai tây trên thớt, vừa được gọt vỏ nhưng chưa cắt. Cô cầm dao cắt khoai thành sợi mảnh, rửa qua một chút để sạch tinh bột rồi cho vào bát để sẵn. Trong nhà không có ớt tươi, cũng không có sẵn trong thực phẩm gia đình, nên cô tìm thấy chút tía tô xanh mà Hạ Tông đặc biệt mang về, ngắt vài lá rửa sạch và thái nhuyễn:

“mợ hai ơi, cây tía tô xanh này của mợ thật tốt.”

“Đương nhiên rồi. Hạ Tông mang về, nó gần chết rồi. mợ chăm chút tỉ mỉ mới cứu được đấy.” Trịnh Thúy ưỡn ngực đầy tự hào:

“Mùa đông mợ còn sợ nó bị chết rét, phải mang vào bếp đấy.”

Nói đến đây, bà liếc nhìn chậu tía tô xanh:

“Cái này vừa mới nảy mầm đây.”

Tía tô xanh mùa đông sẽ chết, phải đợi đến năm sau mới mọc lại. Vậy mà vừa mới nhú lên, đã bị Hạ Dư ngắt gần hết. Cũng may người làm là Hạ Dư, nếu đổi thành ai khác trong nhà, bà đã nổi giận rồi.

Chăm sóc nó như tổ tông, mà bị ngắt hết thế này thì không đau lòng sao được.

“Vừa rồi bận quá, mợ chưa kịp hỏi con hai năm qua ở tỉnh S sống thế nào? Có gì không quen không? Các đội viên có dễ gần không?” Mặc dù những chuyện này Hạ Dư đều viết thư kể, nhưng một là trước đây Tô Minh Viễn chưa bị bắt, hai là bà lo cô chỉ kể tin vui giấu đi khó khăn.

Đứa trẻ này trước nay luôn hiểu chuyện đến đau lòng. Phải nói thật, con mình thì mình thương, một cô gái từ trước đến nay chưa từng chịu thiệt thòi lại đột nhiên phải xa nhà, mang theo đứa em trai vài tháng tuổi đến một nơi xa lạ. Nghĩ thôi đã khiến Trịnh Thúy chua xót trong lòng.

“Tốt lắm ạ. Các đội viên rất quan tâm đến con. Hơn nữa nhà của Cục trưởng Bùi ngay cạnh nhà chúng cháu, chỉ cách mấy bước chân thôi. Bình thường có việc gì kêu một tiếng là nghe thấy, rất an toàn.”

“Những tháng đầu khi mới xuống nông thôn, cháu chưa phải ra đồng làm việc. Lúc đó cháu ở nhờ nhà Bùi Lẫm, sau đó tìm người xây nhà. Khi nhà xây xong, cháu và Tiểu Lăng chuyển ra khỏi nhà Bùi , sống trong căn nhà rộng rãi của chính mình.”

“Sau khi chuyển vào nhà mới, cháu nuôi hai con gà. Hai con gà đó thật đắc lực, ngày nào cũng đẻ trứng, cháu và Tiểu Lăng ăn không hết. Cháu còn trồng rau trên bếp sưởi trong bếp, nên mùa đông cháu và Tiểu Lăng không bị thiếu rau.”

“Năm ngoái, cháu nuôi thêm hai con lợn, một con chó. Ban đầu cháu còn có hai con thỏ, nhưng sợ bị cắt đuôi nên cháu mang chúng đến đội, để dành cho trường tiểu học và nhà máy xà phòng làm bữa ăn thêm.”

“Cuối năm, cháu giao hai con lợn, đổi lấy thịt và tem phiếu thịt. Thịt đó cháu làm thành thịt xông khói và gửi về cho mọi người.”

“mợ hai, thịt xông khói cháu làm mợ đã nếm thử chưa? Ngon không ạ?”

“Ngon lắm, thơm nức.” Trịnh Thúy quay đầu lau mắt. Chỉ cần nghĩ đến cô cháu gái vốn chưa từng làm việc nặng nay phải xuống nông thôn, còn phải nuôi lợn, lòng bà lại chua xót không chịu nổi, nghĩ đến là muốn khóc. “cậu và hai anh họ của con rất thích ăn. Lần trước, mợ cắt thịt xông khói thành lát, dưới bát lót rau khô mà con gửi về, phủ thịt xông khói lên trên rồi hấp cách thủy. Cái bát đó làm cậu con ăn hết ba bát cơm.”

Hạ Dư phì cười: “Không phải cậu hai nói muốn giữ gìn sức khỏe sao?”

“Giữ thành phá rồi.” Trịnh Thúy vẫy tay, mặt đầy vẻ bất mãn: “Ngày hôm sau ông ấy lại bảo mợ hấp thêm một bát nữa, rồi lại ăn ba bát cơm.”

Hạ Dư cười nghiêng ngả, cười đến mức nước mắt cũng trào ra. Cười đủ rồi cô mới nói: “Vậy năm nay cháu nuôi lợn xong giao nhiệm vụ, cháu sẽ làm thêm thịt xông khói gửi về cho mọi người, lần này cháu gửi nhiều hơn.”

Động tác xào rau của Trịnh Thúy khựng lại: “cháu còn muốn nuôi lợn? Ý mợ là để cậu hai con tìm việc cho cháu, điều cháu về thành phố, như vậy ở gần mọi người, chắc chắn tốt hơn ở tỉnh S rồi.”

Hạ Dư và Tiểu Lăng ở tỉnh S xa quá, mà thanh niên trí thức không thể tự ý rời khỏi nơi xuống nông thôn. Muốn gặp nhau cũng khó khăn.

“mợ hai, tạm thời cháu chưa muốn về đâu.” Hạ Dư lắc đầu. Ít nhất trước khi khôi phục kỳ thi đại học, cô cũng không định quay về.

Lông mày Trịnh Thúy nhíu chặt, vẻ mặt đầy sự không đồng tình.

“Thật đấy, mợ hai. mợ xem, nếu cháu về, lại phải phiền cậu hai tìm việc giúp cháu, vốn đã là việc phiền phức. Nhưng cháu ở đội Thanh Sơn cũng là công nhân, làm kỹ thuật viên, mỗi tháng không cần ra đồng vẫn được lĩnh lương. Lĩnh lương thì ở đâu lĩnh chẳng như nhau? Ở đội Thanh Sơn, cháu không cần làm phiền cậu hai, lại tránh được những kẻ tiểu nhân cứ bám lấy cậu ấy.”

“Với lại, cháu có cổ phần trong nhà máy xà phòng của đội, chiếm một phần lợi nhuận. Công thức làm xà phòng là do cháu đưa ra, chỉ dựa vào điều này họ cũng không dám đối xử tệ với cháu.”

Trịnh Thúy không bị thuyết phục: “Ở đó xa quá, chúng ta gặp nhau vẫn rất bất tiện.”

“Bây giờ Tô Minh Viễn đã bị bắt, sau này cháu muốn gặp mọi người có thể về thăm nhà. Bình thường cũng có thể viết thư, gọi điện thoại. Tuy hơi bất tiện, nhưng so với việc cậu hai giúp cháu tìm việc thì vẫn hợp lý hơn. Hiện giờ công việc trong thành phố toàn 'một lỗ một chốt,' cháu vào sẽ chiếm chỗ của người khác. Cháu không muốn vì mình mà làm phiền cậu hai.”

“Vả lại, Tiểu Lăng còn nhỏ, nếu cháu về đây đi làm, không có ai chăm sóc nó. Nhưng ở đội Thanh Sơn, cháu có thể mang nó theo khi đi làm. Tiểu Lăng còn quá bé, ý cháu là đợi nó lớn hơn, có thể đi học rồi cháu mới xem xét về đây. Dù gì, chất lượng giáo dục ở Hải Thị chắc chắn tốt hơn đội Thanh Sơn.”

Hạ Dư nói một tràng hợp tình hợp lý, Trịnh Thúy không cãi lại được. Dù biết cô nói đúng, nhưng bà vẫn không nỡ. Bà nhìn cô một cái, thở dài: “Đợi cậu cháu về rồi tính tiếp.”

Bà cũng biết Hạ Dư và Tiểu Lăng ở đội Thanh Sơn không hề thua kém Hải Thị, thậm chí còn tốt hơn. Nhưng nhìn đứa cháu gái mình nuôi lớn phải đi xa như vậy, ai mà nỡ chứ.

“Được ạ.” Hạ Dư gật đầu. Cô hiểu ý của Trịnh Thúy, nhưng bản thân cô biết, bà chắc chắn sẽ thất vọng thôi.