Sáng hôm sau, khi Hạ Dư tỉnh dậy, dưới mắt cô đã xuất hiện hai quầng thâm đen. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương, hai mắt gấu trúc cộng thêm một vết sưng đỏ cỡ đồng xu trên trán. Cô thở dài một hơi, muốn đưa tay chạm thử nhưng lại sợ đau, chỉ dám đứng nhìn, không dám động vào, sợ làm tình trạng thêm tồi tệ. Hạ Dư có làn da trắng mịn, giống như da của Hạ Lăng, trắng tự nhiên chứ không phải do trang điểm. Vì thế, vết sưng đỏ trên trán cô càng trở nên nổi bật, thêm chút bầm đen trông rất đáng sợ. Hạ Lăng đứng bên cạnh, ngửa đầu nhìn chị, đôi mắt bỗng ngấn lệ. Cậu bé nhìn Hạ Dư, rơm rớm nói: “Chị ơi, bị u rồi. Hạ Dư bật cười, cô đặt gương xuống, bế Hạ Lăng lên, dỗ dành: “Ừ, bị u rồi, nhưng không đau đâu. Nhìn Hạ Lăng nước mắt lưng tròng, muốn đưa tay chạm vào vết thương của cô nhưng lại sợ làm chị đau, Hạ Dư nhướng mày. Đúng là thằng bé này biết thương chị, cô cũng không uổng công cưng chiều nó. “Để em thổi cho chị. Hạ Lăng nói, rồi ghé đầu tới thổi vào vết thương của cô. Cậu bé nhỏ người, răng vẫn chưa mọc đủ, thường chỉ ăn được thịt băm nhuyễn. Hơi thổi chẳng được bao nhiêu, chỉ làm trán Hạ Dư ngứa ngáy. Cảm giác ngứa khiến Hạ Dư muốn cười, nhưng nhịn một lát rồi không chịu được nữa, cô nghiêng đầu tránh sang bên: “Đi nào, chị dẫn em đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng. Ăn xong còn phải ra đội chia tiền chia lương thực. Chờ chị lĩnh được lương thực rồi, chị sẽ làm bánh bao hình thỏ ngọt cho em, dùng quả cherry làm mắt, được không? Mắt Hạ Lăng sáng lên, cậu giơ tay làm động tác hình tròn, giọng non nớt: “Phải thật to nhé! “Được, thật to, chị làm cho em cái to nhất. Hạ Dư dở khóc dở cười đáp, bế cậu ra khỏi phòng. Trước khi bước ra, cô dùng linh lực xóa quầng thâm dưới mắt, nhưng vết sưng trên trán thì không dám động đến. Tối qua sau khi va vào Bùi Lẫm, trán cô lập tức đỏ lên, vào đến phòng khách thì đã sưng vù. Những điều này đều bị Bùi Lẫm nhìn thấy, nếu sáng nay tự nhiên khỏi hoàn toàn thì mới là chuyện kỳ lạ. Bùi Lẫm nhạy bén quá mức, cô không dám mạo hiểm. Quả nhiên, sáng nay Bùi Lẫm đội hẳn một chiếc mũ, phá lệ uống cháo mà mặt lạnh như băng có thể rớt vụn ra được. Người tối qua còn mơ đến cảnh cháu đàn cháu đống của Bùi Lẫm và Hạ Dư là Tịch Vị Lam giờ đây ngồi ôm bát cháo, lén lút nhìn con trai cả. Sau đó, bà dùng ánh mắt hỏi chồng: — Thành Chiêu, thằng cả làm sao thế này? Chẳng phải nó đã vào được cửa nhà người ta rồi sao? Bùi Thành Chiêu: “… ông gắp một đũa trứng chiên cho vào bát cháo của Tịch Vị Lam: “Ăn nhanh lên, sắp trễ giờ làm rồi. Tịch Vị Lam ấm ức đáp một tiếng “Ừ, rồi tiếp tục ôm bát cháo ăn. Ăn sáng xong, Tịch Vị Lam vẫn không nhịn được. Nhân lúc Bùi Lăng đi rửa bát, Bùi Thành Chiêu đi tìm Trương Vân Nga và Triệu Minh, ba anh chị em Bùi Ngưng đi chơi với Hạ Lăng, bà liền kéo Bùi Lẫm lại tám chuyện. “Con trai lớn, con đang yêu đúng không? Đôi mắt bà sáng rực, ánh lên vẻ chờ xem kịch hay. Ngay cả khóe miệng cũng nhếch cao. Khóe miệng Bùi Lẫm co giật: “Không có. Tịch Vị Lam không tin, bà vỗ vai Bùi Lẫm, với giọng điệu đầy kinh nghiệm của người từng trải, nói với cậu con trai lớn đang bước vào tuổi dậy thì: “Đừng ngại ngùng mà, mẹ không có ý chia rẽ uyên ương đâu. Nếu con có thích cô gái nào, chúng ta định sớm một chút, tránh đêm dài lắm mộng. “Thật sự không có. Thấy cậu trả lời nghiêm túc không giống như nói dối, Tịch Vị Lam lại hỏi: “Thế là con đã thích cô gái nào rồi? Ê, ê, đợi mẹ đã nào! Con trai lớn, con đừng chạy, thằng cả, Bùi Lẫm! Không xử lý nổi mẹ mình, Bùi Lẫm chỉ để lại một câu “Con đi trước đây rồi chạy vụt đi. Chớp mắt, bóng dáng cậu đã khuất, để lại Tịch Vị Lam đứng ngẩn ra, tiếc nuối không thôi. bà “chậc” một tiếng, đầy vẻ khinh bỉ cậu con trai nhát gan của mình: “Chẳng ra gì.” Cứ thế này thì đến bao giờ bà mới được bồng cháu trai đáng yêu, cháu gái ngoan ngoãn đây? Nếu không phải Bùi Lăng và Bùi Ngưng còn quá nhỏ, bà đâu đến mức phải đặt hy vọng lên cái mặt “gạch” như Bùi Lẫm? Thật sự là không đến mức! Tịch Vị Lam vừa thầm oán trách cậu con trai lớn không chịu cố gắng, vừa lững thững đi về phía nhà họ Hạ. bà định nhắc nhở Hạ Dư rằng dù có họp cũng phải đi cùng Bùi Lẫm và Bùi Lăng. Nếu người nhà Vương Cầu Đệ hay Triệu Minh có đến gây sự, cô nên tìm trưởng thôn và đội trưởng mà giải quyết, đừng tự mình gánh vác. Hôm qua, nếu không phải bà và Bùi Thành Chiêu tình cờ trở về, không biết Hạ Dư sẽ bị mẹ con Trương Vân Nga và Triệu Minh ức hiếp đến mức nào. Thật đúng là, chuyện không phải do Hạ Dư bịa đặt ra. Rõ ràng là Vương Cầu Đệ và Cẩu Oa nhận tiền của người ta để giết người, thay vì thành khẩn khai báo thì lại muốn ép Hạ Dư rút đơn tố cáo. Đúng là chuyện không tưởng! chồng của bà là người công minh chính trực, dù Hạ Dư có muốn rút đơn thì chỉ cần việc Vương Cầu Đệ và Cẩu Oa dính líu đến gián điệp cũng đủ để Bùi Thành Chiêu tiếp tục điều tra. Nếu xin xỏ mà có tác dụng thì còn cần pháp luật để làm gì? Thật ra, theo tính cách của Vương Cầu Đệ, có thể đúng như mẹ con Trương Vân Nga nói, số tiền đặt cọc hai trăm đồng ấy chưa chắc đã vào tay họ. Với kiểu người chỉ biết thiên vị anh em trai như Vương Cầu Đệ, nếu cô ta đưa cho họ được một nửa thì đã coi là “có lòng” lắm rồi. Nhưng dù có nhận tiền hay không, thì trình tự vẫn phải thực hiện, điều tra vẫn phải tiến hành. Hạ Dư vẫn quá mềm mỏng. Nếu cô ấy bị phân về một nơi khó tính hơn, không biết sẽ bị ức hiếp đến mức nào. Ngay cả khi ở đây, lúc mới quản lý xưởng xà phòng, vẫn có đội viên có ý kiến với cô ấy. Con người thật kỳ lạ, tuy người tốt trên đời không ít, nhưng vẫn luôn có những người vì lợi ích bản thân mà làm tổn thương người khác. Cẩu Oa là vậy, Vương Cầu Đệ là vậy, Triệu Minh và Trương Vân Nga cũng là vậy. Tịch Vị Lam vừa nghĩ ngợi vừa đi đến nhà họ Hạ. Vừa ngẩng đầu lên, bà đã thấy Bùi Lẫm đang quét tuyết giúp Hạ Dư. Tịch Vị Lam: “!!!” Còn bảo là không có! Tên Bùi Lẫm này! Dám lừa cả mẹ ruột! Nhưng bà nhanh chóng gạt chuyện của Bùi Lẫm sang một bên, vì vừa nhìn thấy cái bướu đỏ bầm trên trán Hạ Dư, Tịch Vị Lam giật mình: “Tiểu Dư, đầu cháu làm sao thế? Đen cả rồi, đã bôi thuốc chưa? Có thể dùng dầu trà mà xoa, rất tốt cho vết sưng kiểu này.” Hạ Dư chào hỏi Tịch Vị Lam trước, sau đó mỉm cười giải thích: “Tối qua cháu dậy không bật đèn, vô tình va phải. Thật ra không có gì nghiêm trọng, chỉ là nhìn hơi đáng sợ.” “Bên trong đã có tia máu rồi.” Tịch Vị Lam ghé sát nhìn kỹ: “Vẫn phải bôi thuốc. Dì nhớ nhà ông Nghĩa Nhân trong đội có dầu trà, có thể qua đó xin một ít về bôi.” “cháu có thuốc rồi.” Dầu trà thì quý lắm, nhất là ở đây. Tỷ lệ chiết xuất thấp, thường chỉ dùng cho phụ nữ sau sinh hoặc làm đèn trường minh khi có người qua đời, nên dầu trà rất hiếm. Hơn nữa, ở đây lại ít cây chè, không biết dầu trà của ông Nghĩa Nhân phải tích trữ bao lâu mới được. “Có thuốc là được. cháu nhớ bôi thuốc đấy, đừng quên.” Tịch Vị Lam dặn dò, rồi chợt nhớ lại tiếng hét thất thanh lúc rạng sáng của Hạ Dư, liền hỏi: “Sáng nay cháu gặp ác mộng à? Dì nghe thấy cháu hét to lắm.” Tiếng hét vừa sợ hãi vừa thê thảm ấy khiến bà tỉnh cả giấc, lúc đó còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Hạ Dư ngại ngùng không dám nói mình bị dọa vì chạm phải cậu con trai bà, nếu nói ra không biết Tịch Vị Lam sẽ tưởng tượng ra chuyện gì nữa, có lẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác. Cô cười gượng: “cháu đụng đau quá, không nhịn được nên hét lên thôi.” Bùi Lẫm đang quét tuyết nghe vậy, biểu cảm trở nên kỳ lạ, liếc nhìn Hạ Dư một cái nhưng không nói gì. Anh chỉ nhìn mẹ mình tin tưởng một cách ngây thơ. “Đúng là đau đến mức phải sợ thật.” Tịch Vị Lam thở phào nhẹ nhõm, lại nhắc nhở: “Sau này ban đêm dậy nhớ bật đèn. dì nhớ cháu có đèn pin mà, hết pin rồi à? Nếu hết pin để dì mang pin về cho.” “Vẫn còn pin mà.” Đèn pin của cô mới thay pin, bình thường cũng không dùng nhiều. Nhưng tối qua, trong hoàn cảnh đó cô không thể bật đèn pin, bật lên thì lộ tẩy. Tất nhiên, dù không bật đèn pin cô vẫn bị lộ. Ai mà biết được Bùi Lẫm làm sao biết cô đã ra ngoài, lại còn trèo tường đúng chỗ đó. Nhìn bộ dạng bị lạnh đến mức phản ứng chậm của anh tối qua, Hạ Dư đoán chắc lúc cô vừa rời đi, Bùi Lẫm đã đứng đó đợi rồi. Cô vẫn đánh giá thấp Bùi Lẫm. Anh giỏi hơn cô tưởng nhiều. Không lâu sau, Bùi Thành Chiêu trở về. ông cho dân quân áp giải mẹ con Trương Vân Nga và Triệu Minh đến công an huyện, còn mình thì đạp xe chở Tịch Vị Lam đi làm. Hạ Dư nói với Bùi Thành Chiêu rằng người cấp trên của Doãn Bình chính là Phương Như, đồng thời cô cũng cho biết nếu công an cần cô tham gia hành động hoặc hỗ trợ thì cô sẵn sàng. Cô đã chán ngấy bọn Tô Minh Viễn, chỉ muốn nhanh chóng đưa bọn chúng ra ánh sáng. “Nếu cần, cháu cũng có thể đi vòng quanh huyện một mình. Cháu có khả năng tự bảo vệ.” Bùi Thành Chiêu cau mày nhìn cô. Đôi mắt cô sáng rõ, trong trẻo nhưng lại tràn ngập sự chán ghét với Tô Minh Viễn và đồng bọn. ông gật đầu: “Đợi chú về triển khai kế hoạch, nếu cần, chú sẽ thông báo cho cháu.” Hạ Dư thở phào nhẹ nhõm. Cô biết, với lời hứa này của Bùi Thành Chiêu, cô đã có thể yên tâm một nửa. Cô mỉm cười cảm kích với ông: “Cảm ơn chú Bùi.” “Không có gì.” Chỉ cần cháu trông chừng được con trai chú, đừng để nó phá hỏng thế giới hai người của chú và vợ là được. ông thật sự không muốn mỗi tối khi nằm cùng Tịch Vị Lam, điều bà ấy trăn trở lại là chuyện tình cảm của con trai họ, hay vấn đề mua nhà cho cháu nội cháu ngoại tương lai. Sáng hôm đó, ánh mắt của Bùi Thành Chiêu trở nên quá phức tạp khiến Hạ Dư chẳng hiểu nổi. Sau khi tiễn Bùi Thành Chiêu và Tịch Vị Lam ra khỏi nhà, cô đợi đến lúc phù hợp rồi mới đặt Hạ Lăng vào xe đẩy, cùng Bùi Lẫm và những người khác đi họp, chia tiền, chia lương thực. Năm ngoái vào thời điểm này, vì không có công điểm, chuyện chia tiền chia lương thực chẳng liên quan gì đến cô. Nhưng năm nay, cuối cùng cô cũng được tham gia. Mỗi năm, khoảng thời gian cận Tết này là lúc đội viên phấn khởi nhất. Nào chia tiền, chia lương thực, chia dầu, chia thịt, chia đậu phụ, chia miến… Tất cả những gì cần để gói bánh chưng, làm bánh Tết đều có. Mọi người đều dựa vào mấy ngày này để chuẩn bị đồ ăn đón năm mới. Hạ Dư cũng rất vui. Mặc dù sau này cô nhận lương hằng tháng và không còn công điểm nữa, nhưng thời gian trước đó, cô làm việc đủ để tích lũy công điểm, mỗi ngày mười điểm. Như vậy, không chỉ được chia một lượng lương thực đáng kể, cô còn nhận được một khoản tiền không nhỏ — tuy khoản này đến từ chia lợi nhuận. Tiền thưởng thì không phát công khai tại đại hội mà được đưa riêng, phải có chữ ký và đóng dấu của đội trưởng, bí thư, kế toán cùng cô thì mới được nhận. Việc chia tiền và lương thực được xếp hạng từ cao xuống thấp dựa trên công điểm. Với một người độc thân như cô, dù công điểm cao cũng không so bì được với các gia đình tính điểm chung. Một người thì không bằng, nhưng cả nhà gộp lại thì cô không cách nào đuổi kịp. Khi Hạ Dư cùng mọi người đến sân phơi lúa của đội, nơi đó đã có khá đông người. Thấy cô đến, một số người quen chạy tới chào hỏi và thân thiện hỏi thăm cái bướu trên trán cô. Hôm qua, sau sự cố với mẹ con Trương Vân Nga, cô đã nổi danh toàn đội, được gắn mác “không dễ chọc“. Dù có một số đội viên cảm thấy cô quá cứng rắn, không nể tình, nhưng với chuyện liên quan đến mưu sát, phần lớn đều đứng về phía cô. Trước sinh mạng, mọi người đều bình đẳng. Nói đến nể tình chẳng còn ý nghĩa gì. Những người không thích cách làm của cô cũng không đến trước mặt để giảng đạo. Nhìn chung, đội Thanh Sơn vẫn hài lòng với cô. Thực tế, Hạ Dư cũng đã chuẩn bị sẵn các phương án nếu đội Thanh Sơn bao che cho Vương Cầu Đệ. Cô chỉ cần cấm đội tiếp cận công thức xà phòng, thuốc đuổi muỗi, hay kem dưỡng tuyết hoa. Với cô, chỉ là một câu chú cấm đơn giản, nhưng với họ, đó là nguồn thu nhập chính. Rất may, đội Thanh Sơn không làm cô thất vọng. Điều này giúp cô yên tâm tiếp tục triển khai các sản phẩm mới tại đây, vừa hỗ trợ đội thoát nghèo, vừa kiếm thêm thu nhập để chuẩn bị mua nhà sau này. Dù ngôi nhà tổ của họ Hạ hiện đứng tên cô, nhưng Hạ Cẩn mới là con cả. Khi Tô Minh Viễn bị bắt, ngôi nhà cuối cùng sẽ phải về tay anh ấy. Phụ nữ nhất định phải có nhà riêng. Dù sau này có cãi nhau với chồng hay xích mích với nhà chồng, cô vẫn có nơi để đi. Thậm chí nếu không định lấy chồng, cũng cần một căn nhà của riêng mình. --- Vì phải chia tiền lẫn lương thực, đội trưởng và bí thư chỉ nói ngắn gọn vài câu về quá khứ và tương lai rồi bắt đầu chia. Công điểm năm nay khá cao, số tiền các đội viên nhận được cũng nhiều hơn mọi năm. Nhìn chung, ai cũng có thể đón một cái Tết sung túc. Lương thực của Hạ Dư gồm bốn cân gạo trắng, còn lại là khoai lang, khoai tây, ngô, cao lương… Tính ra không ít. Vì có ý định nuôi heo năm sau, cô không đổi lương thực thô lấy gạo trắng. Gạo trắng cô tự có trong không gian, nhưng lương thực thô thì cần để giải thích lý do nuôi heo. Hạ Lăng ngồi trong xe đẩy, từ lúc cô đi nhận lương thực, mắt cậu đã sáng rực. Thậm chí, khóe miệng suýt nhỏ cả nước dãi: “Ăn bánh bao thỏ.” “Ừ, ăn bánh bao thỏ. Chị làm thêm một con nhím nhỏ nữa nhé?” Hạ Dư chỉnh lại mũ cho cậu. Có em nhỏ rồi, kỹ năng sáng tạo tự nhiên tăng vọt, dù đứa nhỏ này chỉ là em trai. Được chị hứa, Hạ Lăng vui sướng không thôi. Cậu quay sang nhìn Bùi Lẫm: “Anh Lẫm cũng ăn.” “Vậy em mời anh Lẫm và các anh chị khác đến ăn nhé?” Hạ Lăng phấn khích, nhún nhảy làm xe đẩy rung lắc: “Được, anh Lăng nấu cơm. Em muốn ăn trứng!” Đứng bên cạnh, Bùi Lăng: “...” Vậy là anh trai tôi làm bạn chơi, còn tôi là đầu bếp? Hạ Lăng, em cứ thế này sẽ mất anh đấy, biết không? Nhìn ánh mắt “oán trách” của Bùi Lăng, Hạ Lăng chẳng hiểu gì, chìa tay đòi Bùi Lẫm bế. Dù hôm qua rơi xuống nước, ngoài việc làm cậu dính người hơn thì không để lại hậu quả gì. Thậm chí, cậu còn thân thiết với Bùi Lẫm hơn — đúng là tình cảm vào sinh ra tử. Khi nhà họ Bùi nhận lương thực xong, họ cùng nhau về nhà. Hạ Dư có tiền chia, nhưng nhà họ Bùi thì không. Họ không có sức lao động chính, công điểm ít ỏi chỉ là đi làm nửa ngày hoặc tạm thời kiếm được. Phần lương thực thậm chí phải mua thêm bằng tiền. Vì toàn là trẻ nhỏ, một số lao động khỏe mạnh trong đội đã tình nguyện giúp họ mang lương thực về nhà. Chưa kịp để Hạ Dư mời trà, những người đó đã vội vã rời đi, nhanh như thể có chó đuổi phía sau. Thật đáng yêu!