Hạ Dư dừng bước.

“Nhưng nếu tôi khai, tôi và Cẩu Oa có thể không phải đi cải tạo lao động hoặc chịu án tù không? Vương Cầu Đệ nhìn cô với ánh mắt đầy hy vọng.

Hạ Dư không cử động, chỉ nghiêng đầu nhìn bà ta: “Bà chưa từng nghe câu ‘thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị’ sao?

Môi Vương Cầu Đệ run rẩy, nhưng không nói gì. Bí thư, đội trưởng và những đội viên xung quanh cũng im lặng, thậm chí cả những đứa trẻ đến hóng chuyện cũng cảm thấy đây là chuyện lớn, vội bịt miệng không dám phát ra tiếng.

Không khí yên lặng đến ngột ngạt.

Khi mọi người nghĩ rằng Vương Cầu Đệ sẽ không khai thêm gì nữa, bà ta đột ngột lên tiếng.

“Có người đưa tôi 200 đồng tiền cọc. Ông ta nói nếu tôi giết được Hạ Lăng, tôi sẽ nhận được 500 đồng. Còn nếu giết được cô… Bà ta ngẩng đầu, liếc nhìn Hạ Dư: “Giết được cô thì có 1.000 đồng.

“Chà—

Một tiếng ồ kinh ngạc lại vang lên từ đám đông.

Một nghìn đồng! Phải có mối thù sâu đậm đến mức nào mới treo thưởng 1.000 đồng để giết Hạ Dư, và 500 đồng để giết Hạ Lăng? Ở vùng nông thôn, nhiều người cả đời cũng chẳng kiếm nổi số tiền đó. Ai mà lại giàu có và tàn nhẫn đến vậy để thuê Vương Cầu Đệ giết người?

Còn Vương Cầu Đệ, chẳng lẽ Hạ Dư chưa làm đủ điều tốt cho đội? Nào là cung cấp hạt giống cỏ linh lăng để nuôi lợn, nào là hướng dẫn trồng nấm, rồi còn giúp mở xưởng xà phòng để mọi người có cuộc sống sung túc hơn. Giờ đây, cả vùng đều ngưỡng mộ đội Thanh Sơn vì cuộc sống ngày một tốt đẹp.

Vương Cầu Đệ bị mỡ lợn che mờ mắt rồi sao?

Ánh mắt của đội viên nhìn Hạ Dư đầy tò mò, nhưng khi nhìn về phía Vương Cầu Đệ lại tràn ngập khinh thường và căm ghét.

Đúng là lấy oán báo ân!

Hạ Dư không nhìn những biểu cảm đó, bởi cô không cần cũng đoán được mọi người đang nghĩ gì. Cô quay người lại, chăm chú nhìn Vương Cầu Đệ: “Ai đã tìm đến bà? Là mấy người? Nam hay nữ? Họ tên là gì? Độ tuổi khoảng bao nhiêu? Cao hay thấp, mập hay gầy?

Vương Cầu Đệ thoáng ngây người, không hiểu vì sao khi đối diện với Hạ Dư, bà ta lại không kiềm được mà khai ra hết, muốn giấu cũng không được: “Người đến tìm tôi là một người đàn ông, đeo kính. Ông ta đội mũ rất thấp, quấn khăn che gần hết khuôn mặt. Đôi mắt giống như mắt cáo, bên dưới mắt phải có một nốt ruồi đen.

Khi bà ta nói, Hạ Dư lấy giấy bút phác thảo lại hình ảnh.

“Ông ta rất cao, cao ngang cục trưởng Bùi, không mập lắm.

Hạ Dư tiếp tục hỏi: “Ông ta mặc áo quần màu gì, kiểu dáng thế nào? Khăn quàng và mũ màu gì? Quần và giày ra sao?

“Mặc áo bông và quần bông màu đen, đi giày da. Khăn quàng và mũ cũng màu đen. Kiểu dáng quần áo thì bình thường, giống như chúng ta vẫn mặc. Tôi không biết tên ông ta, nhưng khi hỏi, ông ta bảo họ Tô.

“Rẹt—

Chiếc bút chì trong tay Hạ Dư trượt dài trên giấy, để lại một vết đen xuyên qua khuôn mặt vừa phác họa. Ngón tay cầm bút siết chặt lại, móng tay cô gần như đâm vào da thịt.

Họ Tô.

Tô Minh Viễn!

Toàn thân Hạ Dư khẽ run lên vì phẫn nộ, cô nghiến chặt răng, không dám thốt ra lời nào, sợ rằng khi mở miệng, cô sẽ không kiềm được mà xé xác người ta. Với sự thật đã được xác nhận, lời khai của Vương Cầu Đệ rõ ràng là không giả. Người tìm bà ta rất có khả năng chính là Tô Minh Viễn.

Vương Cầu Đệ thấy cô im lặng, không dám nói thêm, chỉ co rúm lại, lấy tay che mặt: “Hạ trí thức, tôi bị mỡ lợn che mờ mắt, nhưng tôi cũng bị lừa mà! Cô làm ơn, tha cho mẹ con tôi đi!

Bà ta quỳ xuống, lê từng bước về phía Hạ Dư, khóc lóc thảm thiết: “Hạ trí thức, cô làm ơn tha cho chúng tôi. Tôi sẽ ghi nhớ ơn cô, ngày ngày thắp hương cầu phúc cho cô.

Hạ Dư thoáng tỉnh lại, lùi hai bước, tránh khỏi bàn tay Vương Cầu Đệ đang với tới. Cô cụp mắt xuống, che giấu sát ý trong đáy mắt, nhìn người đàn bà khóc lóc thảm thiết trước mặt mà không có lấy một chút cảm thông.

“Những lời này, bà để dành nói với cục trưởng Bùi và công an đi.

Cô lạnh lùng nói: “À, hiện tại đang phá bỏ mê tín dị đoan. Tôi không cần bà thắp hương cầu phúc, sợ rằng khi bà bị sét đánh lại làm liên lụy tới tôi.

Nói xong, cô quay người bỏ đi, lần này không quay đầu lại.

Tiếng gào khóc của Vương Cầu Đệ vang vọng khắp nửa đội, đầy ai oán và tuyệt vọng.

---

“Tiểu Dư, Tiểu Dư, chờ một chút. Bí thư vừa gọi vừa chạy theo cô.

Hạ Dư dừng bước, nhìn ông thở hổn hển: “Sao vậy, bí thư? Nếu ông định nói giúp cho Vương Cầu Đệ và Cẩu Oa, thì đừng nói gì cả. Tôi sẽ không nghe đâu.

Cô tuy chỉ là chị nuôi của Hạ Lăng, nhưng đã gắn bó với cậu bé đủ lâu để có tình cảm sâu đậm. Hạ Lăng do cô một tay chăm sóc. Vương Cầu Đệ và Cẩu Oa muốn lấy mạng cậu, cô tuyệt đối không tha.

Bí thư không giận trước lời lẽ thẳng thừng của cô, ông lắc đầu: “Cô nghĩ tôi là loại người nào? Tôi tuy không thích đội viên gây chuyện lớn đến mức phải lôi công an vào, nhưng đây là chuyện giết người, không thể qua loa được.

Hạ Dư trở về nhà, Hạ Lăng vẫn đang ngủ, còn Bùi Lẫm ngồi cạnh giường đọc sách, canh chừng cậu bé. Trong phòng không chỉ có Bùi Lẫm, mà cả mấy anh chị em nhà họ Bùi cũng ở đó, họ đang ngồi quanh bàn làm bài tập về nhà hoặc đọc sách.

Bùi Lăng là người đầu tiên nhận ra cô. Cậu đã làm xong hết bài tập từ lâu, cuốn sách cầm trên tay cũng đã đọc đi đọc lại vài lần, thuộc cả nội dung, nên cậu chẳng mấy hứng thú. Thấy Hạ Dư về, đôi mắt cậu lập tức sáng lên:

“Chị Dư, xong việc rồi sao?

“Xong rồi. Hạ Dư gật đầu, bước tới giường kiểm tra Hạ Lăng.

Cậu bé hôm nay thực sự bị dọa sợ, dù nằm trên giường ấm, đắp chăn kín mít, môi vẫn nhợt nhạt, má cũng không còn hai gò hồng khỏe mạnh như thường ngày.

Cô nhẹ nhàng chạm tay lên trán Hạ Lăng, không sốt.

Hạ Dư thở phào, cảm thấy yên tâm hơn. Sau đó, cô quay lại kể với mấy anh chị em nhà họ Bùi về chuyện ở bờ sông lúc nãy. Trước đó, vì không ai dám để Hạ Lăng ở lại một mình nên họ không ai ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.

“Cẩu Oa nói, nó đẩy Hạ Lăng xuống sông vì mẹ nó hứa cho nó năm hào. Nếu Hạ Lăng chết đuối, bà ấy sẽ cho nó năm đồng.

“Cái gì? Bùi Ngưng và Bùi Lăng phẫn nộ, bật dậy khỏi chỗ ngồi, giọng nói cũng lớn hơn bình thường: “Sao có thể như vậy được!

“Suỵt, nói nhỏ thôi. Bùi Lẫm vội nhắc: “Đừng làm ồn đánh thức Hạ Lăng.

“Ừ. Hai anh em họ Bùi giận đến mức chỉ biết cúi đầu ngồi xuống, bực bội đến ủ rũ.

Bùi Lẫm từ lúc nghe đến “năm hào đã cau mày, nếp nhăn giữa trán càng lúc càng sâu. Anh hỏi: “Vương Cầu Đệ có nói vì sao lại muốn Cẩu Oa đẩy Hạ Lăng xuống sông không? Trời lạnh như thế, đẩy người xuống nước chẳng khác nào muốn lấy mạng người ta, đây không phải trò đùa.

“Có nói. Hạ Dư uống một ngụm nước, giọng cô hơi khàn vì trước đó ở bờ sông đã nói quá nhiều, cộng thêm cơn tức giận khiến cổ họng khô rát. Sau khi uống thêm vài ngụm nước, cô mới tiếp tục: “Bà ta nói nhận tiền của người khác. Có người bỏ tiền thuê bà ta giết em và Hạ Lăng. Nếu giết được Hạ Lăng, họ trả bà ta 500 đồng. Nếu giết được em, họ trả bà ta 1.000 đồng.

Bùi Ngưng và Bùi Lăng lại định kêu lên, nhưng nhớ ra Hạ Lăng đang ngủ, họ lập tức đưa tay bịt miệng mình, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

Bùi Lẫm nghe đến đây, dựa vào những gì mình biết, đã phần nào đoán được chân tướng. Nhưng Bùi Lăng và Bùi Ngưng không biết rõ ngọn ngành, chỉ cảm thấy đối phương thật đen tối, vô nhân tính. Vì chút tiền mà muốn giết người?

“Họ nghĩ mạng người chỉ đáng giá vài đồng sao? Bùi Lăng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đầy khinh bỉ.

Hạ Dư đặt ly nước xuống bàn, cười nhạt: “Có người sẵn sàng bỏ ra một nghìn đồng để giết em. Nhưng thứ họ mua được sẽ không phải là cái chết của em, mà là sự diệt vong của chính họ.

Ánh mắt cô sắc bén như dao, khiến không khí trong phòng như lạnh đi vài phần.

“Nhưng…

Ai lại muốn giết chị Hạ Dư và em Hạ Lăng như vậy?

Bùi Ngưng nghĩ rằng khả năng lớn nhất là mẹ kế và chị kế của Hạ Dư. Từ đầu, họ đã luôn nhắm đến tài sản của nhà họ Hạ.

Bùi Lăng thì cho rằng đó có thể là kẻ thù cũ của Hạ Cẩm Tú. Giờ bà đã mất, nên họ chuyển mục tiêu sang giết Hạ Dư và Hạ Lăng để trút giận.

“Hay tối nay anh và Bùi Lăng dọn qua đây ở luôn đi. Như vậy có gì còn kịp ứng phó. Bùi Lẫm lên tiếng. Anh biết Hạ Dư rất có bản lĩnh, nhưng dù cô giỏi đến đâu cũng không thể so sánh với những gián điệp được đào tạo chuyên nghiệp, chưa kể bọn chúng có thể mang theo vũ khí. Nếu phải bảo vệ thêm Hạ Lăng, cô sẽ càng khó mà tự do đối phó.

“Thật ra thì…

“Đúng đó, chị Dư. Để anh cả và anh hai qua đây đi. Bùi Ngưng nhanh chóng tiếp lời: “Anh cả rất giỏi đánh nhau, anh hai dù không bằng anh cả nhưng cũng không tệ.

Dù gì cả hai đều là do Bùi Thành Chiêu tự tay huấn luyện, không có năng khiếu thì cũng bù đắp bằng sự chăm chỉ. Kỹ năng thực chiến của họ tuyệt đối không phải hạng xoàng.

“Chờ ba mẹ em về, em sẽ nói với họ để anh cả và anh hai qua chăm sóc chị và Hạ Lăng. Nếu bọn chúng dám mò đến nhà, anh cả và anh hai có thể giúp chị xử lý. Bùi Ngưng nhìn Hạ Dư với ánh mắt đầy lo lắng.

“Vậy được rồi, nhưng sẽ làm phiền Bùi Lẫm và Tiểu Lăng quá.

“Không phiền đâu! Bùi Ngưng vội lắc đầu: “Hay em dắt cả Hắc Đậu qua luôn.

Bùi Lẫm: “….

Bùi Lăng: “….

Hạ Dư: “…Được, cảm ơn em.

“Không có gì đâu ạ. Bùi Ngưng cười ngại ngùng: “Giúp được là tốt rồi.

Hạ Dư mỉm cười. Nhưng nụ cười cô không mấy thoải mái, trong lòng đã hạ quyết tâm phải đẩy nhanh hành động.

Tô Minh Viễn, không thể để hắn nhởn nhơ thêm nữa.

Ban đầu cô nghĩ đội Thanh Sơn là nơi trốn tránh khá an toàn, nhưng giờ đây cả huyện Thanh Sơn lại khiến cô có cảm giác như một ổ gián điệp.