Hạ Dư mỉm cười lịch sự với người vừa hỏi: “Em vẫn còn nhỏ mà.”

“15 tuổi không còn nhỏ nữa đâu, bây giờ mà bắt đầu xem mắt thì hai năm nữa có thể kết hôn rồi.”

Hạ Dư: “…”

Nụ cười của cô càng sâu hơn: “Còn chưa đến tuổi đâu. Em không làm chuyện kết hôn trước, nhận giấy đăng ký sau đâu. Nhỡ đâu bên nhà trai đổi ý, em không chỉ mất danh phận mà còn mất cả tiền của nữa. Dù sao em xinh đẹp và giỏi giang thế này, những người nhắm vào em ít nhiều đều vì gia đình hoặc vẻ ngoài của em thôi.”

Các cô gái cùng bàn: “…”

Bùi Lẫm: “…”

Dường như cô không nhận ra mình vừa nói gì khiến người khác ngỡ ngàng, chỉ lẳng lặng cầm hai hạt lạc từ bàn lên, chậm rãi bóc vỏ. Quả nhiên, như Bùi Lăng nói, lạc được rang rất thơm, là loại lạc nguyên bản có vị bùi ngậy. Cô thấy ngon, liền lấy thêm hai hạt nữa.

Không bao lâu, những chiếc bàn đặt trong sân dần dần được lấp đầy. Bùi Lẫm nghiêng đầu nhìn Hạ Dư: “Bây giờ đi nộp lễ không?”

Nghe vậy, Hạ Dư ngẩng lên nhìn vị trí của người nhận lễ, lúc này không có ai đang nộp lễ, chỉ có hai người phụ trách đứng đó. Cô gật đầu, nhờ Bùi Tẫn và Bùi Lương trông giúp Hạ Lăng và giữ chỗ ngồi cho mình và Bùi Lẫm, sau đó đứng dậy cùng cậu đi nộp lễ.

Thời này, nộp lễ không chỉ là đưa tiền, mà còn có người tặng trứng gà, rau củ, hay thậm chí là vác một bó củi lớn đến.

Hạ Dư: “…”

Cô kinh ngạc không nói nên lời.

“Thật… thật sự có cả chuyện này sao?”

“Ừ.” Bùi Lẫm nhàn nhạt đáp: “Đây đã là người tặng củi hào phóng rồi đấy, có người còn mang chưa được nửa bó như thế.”

Hạ Dư: “…”

“Đúng là mở mang tầm mắt.”

Hai đời người, cô chưa từng thấy chuyện nộp lễ mà chỉ tặng một bó củi. Ban đầu cô nghĩ những thứ như gạo hay trứng gà đã đủ kỳ lạ, không ngờ còn có thứ bất ngờ hơn. Sờ túi áo với tờ năm hào của mình, cô cảm thấy số tiền này có vẻ như không đáng nhắc đến.

Đang nghĩ ngợi, cô đã thấy Bùi Lẫm đi lên trước, lấy tiền từ túi ra đặt lên bàn: “Bùi Thành Chiêu, một đồng, cảm ơn đường thúc bá.”

“Ôi, Tiểu Lẫm đấy à? Hôm nay cháu đại diện nhà đi à?” Ông lão cầm sổ lễ ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Lẫm thì cười tươi: “Cha mẹ cháu vẫn chưa tan ca à? Nghe nói hôm nay có nhiều món ngon, không đến ăn thì tiếc quá, nhà cháu lại nộp nhiều thế này.”

Vừa nói, ông vừa cầm bút lông ghi chép, lúc này Hạ Dư mới chú ý ông đang dùng bút lông.

Bùi Lẫm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trả lời một cách lãnh đạm với bậc trưởng bối: “Dạ, cháu dẫn Bùi Tẫn và Bùi Lương đến thay.”

Nói xong, cậu quay sang vẫy tay với Hạ Dư: “Qua đây, chỉ đợi mỗi em thôi.”

Hạ Dư lập tức chạy đến, đứng bên cạnh cậu, lấy tiền từ túi ra đặt lên bàn: “Hạ Dư, Hạ trong Hạ Khứ Bệnh, Dư trong Hoài Cầm Ngọc Dư. cháu nộp năm hào.” Nói xong, thấy ông lão nhìn cô chăm chú mà không động bút, như thể nhớ ra điều gì đó, cô liền bổ sung thêm: “Cũng là Dư trong Châu Dư.”

“À, à, ta biết chữ Dư trong Hoài Cầm Ngọc Dư là chữ đó.” Nghe vậy, ông lão cười đầy tự hào. “Trước kia ta từng học trường tư thục đấy.” Nhắc đến chuyện này, ông lão không giấu được vẻ đắc ý. Ngày trước, ông học trường tư chỉ để biết nhiều chữ và trở thành kế toán, nhưng sau đó nhà Thanh sụp đổ. Thời Dân Quốc, ông làm đủ thứ việc vặt. Đến thời xã hội mới, không còn nghề kế toán, ông liền giúp đội viết sổ lễ, đặt tên, cũng kiếm được không ít.

“Không phải khoe chứ, bút lông của ta, cả đội Thanh Sơn này không ai sánh bằng đâu.”

Hạ Dư nghiêm túc bày tỏ sự kính trọng, giơ ngón cái khen ngợi: “Ông ơi, ông giỏi thật đấy!”

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Ông lão vuốt râu, càng đắc ý hơn. Ông ghi tên “Hạ Dư” vào sổ lễ, cẩn thận viết thêm “năm hào” phía sau, rồi mới đặt bút lông xuống giá bút. Giá bút của ông làm từ một tảng đá mài nhẵn, không phải vật quý giá, nhưng rất khéo léo, trông như một món đồ thủ công mỹ nghệ ở thời sau.

Sau đó, ông lão trò chuyện thêm vài câu với Hạ Dư, đến khi có người khác đến nộp lễ thì ông mới lưu luyến dừng lại, để cô và Bùi Lẫm đi vào ăn tiệc.

“Không ngờ em và đường thúc bá lại nói chuyện hợp như vậy.” Trong ấn tượng của Bùi Lẫm, đường thúc bá là người rất được kính trọng trong đội, ngay cả cha cậu cũng tôn trọng ông. Bình thường, những chuyện như tranh chấp chia tài sản hay không chịu nuôi dưỡng cha mẹ già, nếu bí thư hoặc đội trưởng không giải quyết được, chỉ cần đường thúc bá ra mặt là mọi việc sẽ được xử lý ổn thỏa.

À, đúng rồi, bí thư đội của họ chính là con trai của đường thúc bá này.

“Cảm giác ông cụ này khá thú vị.” Hạ Dư cười khẽ.

Những người ở tuổi ông cụ đều từng trải qua thời kỳ biến động của đất nước, chắc hẳn họ biết không ít câu chuyện về quốc gia.

“anh nghe bố nói hồi nhỏ, họ thích nhất là đến tìm đường thúc bá để nghe kể chuyện ngày xưa. bố anh bảo ngày xưa nhà đường thúc bá cũng khá giả, nếu không thì làm sao có tiền cho ông ấy đi học. Nhưng mà cũng không phải là nhà địa chủ gì, chỉ làm kế toán, quản gia...” Bùi Lẫm đang nói thì đột ngột ngừng lại. Cậu nhìn Hạ Dư đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, bối rối lắp bắp: “Làm, làm gì thế?”

“Không có gì.” Hạ Dư lắc đầu.

Chỉ là cảm thấy lúc này cậu nói chuyện có vẻ nhiều hơn bình thường. Dù so với người hoạt ngôn thì vẫn là ít lời, nhưng với một người như Bùi Lẫm, cả ngày khó khăn lắm mới nói vài câu, mà câu nào cũng ngắn gọn súc tích, tự nhiên giờ lại nói nhiều như vậy, khiến cô có chút không quen.

Bùi Lẫm: “Cái vẻ mặt này của em trông không giống như không có chuyện gì.”

“A, sắp vào tiệc rồi, mau chạy đi thôi!” Hạ Dư ngắt lời, kéo tay cậu chạy vào bên trong.

Bùi Lẫm: “……”

Hạ Dư kéo Bùi Lẫm trở về chỗ ngồi trước đó, liền bắt chuyện với Bùi Tẫn và Bùi Lương. Đến lúc đồ ăn được dọn lên, Bùi Lẫm vẫn không nói thêm được câu nào với cô.

Hạ Dư cầm đũa nhìn mâm cơm trên bàn. Có một món thịt heo hầm miến, một món dưa cải hầm xương, một món cải thảo hầm thịt, một món khoai tây xào chua ngọt, một món nộm mộc nhĩ, và một bát canh củ cải. Sáu món, trong đó ba món có thịt, quả thực có thể nói là bàn tiệc thịnh soạn.

Chỉ là... thịt heo hầm miến toàn miến, kẹp giữa vài miếng mỡ heo thái mỏng, loại đã được lọc thịt; xương trong dưa cải hầm thì trơ trụi, không còn một chút thịt vụn nào; còn thịt trong cải thảo hầm lại hóa ra là lòng già và lòng non của heo.

Hạ Dư không ăn mỡ heo, không gặm xương, cũng không đụng vào lòng già và lòng non. Trong khi các cô gái cùng bàn đều gắp vào mấy món thịt, cô chỉ gắp một sợi khoai tây xào chua ngọt.

Không có dầu.

Cảm giác như cách nấu của đội, chỉ lấy một miếng vải tẩm dầu nhẹ lau qua đáy chảo rồi mới cho nguyên liệu vào nấu.

Hạ Dư liếc nhìn món nộm mộc nhĩ và bát canh củ cải, thầm thở dài trong lòng.

“Ah ah ~” Hạ Lăng, sau khi bú sữa xong, bắt đầu thèm ăn món trên bàn. Lần này, Hạ Dư không ngăn, cô múc một chút canh, dùng đũa chấm nhẹ cho Hạ Lăng nếm thử.

Hạ Lăng liếm liếm môi, sau đó “phụt một cái phun ra hết, không chỉ nước bọt mà còn cả bát canh củ cải mà cô vừa đút.

Thật sự khó ăn đến mức Hạ Lăng cũng chê sao?

Hạ Dư kinh ngạc tột độ. Cô tự mình thử uống một ngụm, vừa vào miệng, gương mặt cô liền nhăn lại.

Đúng là khó tin, củ cải ngọt ngào thế này sao lại có thể nấu ra vị như vậy? Không dầu, không muối, không hành, đã vậy còn đắng kinh khủng.

“Khó uống lắm à?” Bùi Lẫm nhìn biểu cảm của cô mà không khỏi thắc mắc. Cậu biết bình thường Hạ Dư rất thoải mái trong ăn uống. Việc cô không hài lòng với bữa tiệc hôm nay là có thể hiểu, nhưng không ngờ lại đến mức khiến cô nhăn mặt.

Hạ Dư khẽ nói nhỏ: “Canh đắng lắm.”

“Vậy sao? Để tôi thử xem.” Bùi Lẫm cầm bát định múc một ít canh.

“Đừng múc nhiều quá, thực sự rất đắng.”

“Ừ.” Bùi Lẫm múc một chút, vừa uống vào liền nhíu mày. Cậu không giỏi nấu ăn, nhưng cũng không đến mức làm ra món canh củ cải đắng thế này: “Có lẽ họ bỏ cả củ cải hỏng vào.”

Là người cùng đội, hơn nữa lại có nhiều em nhỏ, Bùi Lẫm rất hiểu tính cách của nhà Nhị Cẩu. Ăn uống không để dư thừa, keo kiệt, tham lam, mẹ của Nhị Cẩu - bà Ngưu Hoa, còn là người nổi tiếng chặt chẽ, không ai muốn động vào. Nhưng cậu không ngờ rằng đến cả đám cưới của con trai, nhà họ cũng có thể làm món ăn sơ sài như vậy, thịt thì bớt xén, món chay thì làm qua loa.

Không phải nói rằng thịt trong tiệc cưới là do Triệu Tú Tú bỏ tiền ra mua sao? Tiền đã dùng vào việc gì?

Tiền dùng vào việc gì?

Triệu Tú Tú cũng rất muốn biết.

Rõ ràng cô đã đưa đủ tiền để mua thịt và rau củ, nhưng trên bàn tiệc lại là những món như thế này? Thịt trong món thịt heo hầm miến có được nửa cân không? Thịt trên xương trong món dưa cải hầm có được 50 gram không? Nói là thịt lát trong món cải thảo hầm, vậy mà lại biến thành lòng già và lòng non? Hơn nữa, còn vì rửa không sạch mà bốc mùi phân heo.

Là người chưa từng ăn lòng già và lòng non, Triệu Tú Tú suýt nữa bị mùi này làm nôn.

Từ lúc bắt đầu mời rượu, sắc mặt của cô đã không tốt, tất cả đều do bàn tiệc sơ sài mà nhà Nhị Cẩu bày ra khiến cô bực tức.

Dù “ba mươi sáu chân” không phải dùng gỗ mới, nhưng ít ra phần lễ vật cũng làm cô nở mày nở mặt. Cô cứ nghĩ rằng, dù không lấy được người mình yêu, nhưng ít nhất Nhị Cẩu thực sự yêu cô. Có được tình cảm của Nhị Cẩu, cuộc sống sau này cũng sẽ không đến mức quá tệ.

Kết quả là thế này sao?

Cô tức muốn chết.

Điều càng khiến cô phẫn nộ hơn là, cô còn thấy Bùi Lẫm và Hạ Dư ngồi cùng nhau, thậm chí Bùi Lẫm còn gắp một miếng thịt cho Hạ Dư!

Mắt tinh nhìn thấy một miếng thịt nạc trong món thịt heo hầm miến, Bùi Lẫm gắp nó cho Hạ Dư - người không ăn thịt mỡ - liền cảm thấy có ánh mắt đáng sợ từ phía sau lưng. Cậu quay đầu nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng quay lại.

“Mắt anh tinh thật đấy, miếng thịt nạc nhỏ thế cũng nhìn ra được.” Hạ Dư vừa ăn bánh bao khô khốc vừa không nhịn được khen cậu: “Em nhìn cả buổi mà chẳng thấy miếng nào.”

“Nó ở đúng chỗ anh ngồi.” Bùi Lẫm tiện tay gắp một đũa rau cho Bùi Tẫn và Bùi Lương, rồi quay sang nói với Hạ Dư - người đang ăn bánh bao như đang chịu cực hình: “Không ăn nổi thì đừng ăn nữa, lát về bảo Bùi Lăng làm chút gì đó lót dạ.”

“Hay lát nữa các anh về nhà em ăn lẩu đi, nhà em vừa hay có sẵn nguyên liệu.”

“Được.” Bùi Lẫm gật đầu nhẹ: “Nhà anh cũng còn ít rau, lát về anh mang qua luôn.”

“Đem ít thôi, đừng mang nhiều quá, nhiều quá ăn không hết.” Thực ra cô đã chuẩn bị khá nhiều thứ, nếu Bùi Lẫm còn mang thêm nhiều nữa thì sẽ không ăn hết: “Lát nữa về nhà, chúng ta nấu lẩu. Vừa hay chú Bùi và dì Tịch cũng về, ăn một bữa nóng hổi. Em còn hầm cả nồi canh gà, ninh nhỏ lửa cả ngày, chắc chắn rất ngon.”

“Ừ, được.”

Trước mắt, hai người kia trò chuyện một cách tự nhiên, như thể không ai có thể chen vào giữa họ.

Triệu Tú Tú nghĩ lại, rốt cuộc lúc đầu cô đã nghĩ gì mà lại đồng ý lấy Nhị Cẩu? Tại sao không kiên quyết từ chối? Cùng lắm thì uống thuốc trừ sâu hay treo cổ tự tử, làm lớn chuyện lên để xã, huyện phải đưa cô về thành phố, hoặc ít nhất chuyển cô đến một đội sản xuất khác để tránh những lời dị nghị, chẳng phải cũng được sao?

Ở không xa, Triệu Tú Tú đang bấm móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mình, ánh mắt đầy hối hận và uất ức. Cô trừng trừng nhìn về phía hai người đang nói cười, rồi bỗng nhiên đảo mắt một cái, ngất xỉu hoàn toàn.