Tuấn tú như họa, thiếu niên đứng đó, tựa như bước ra từ bức tranh cổ. Hạ Dư không thể kìm được trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Cô vội vàng quay người, chạy nhanh về phía phòng ngủ, nhưng chân vừa bước đi, đầu lại không tự chủ quay lại nhìn Bùi Lẫm một lần nữa. “anh đứng yên đó, đừng động đậy! cô gấp gáp dặn dò, rồi vội vã chạy vào trong, để lại bóng lưng phảng phất nét ngại ngùng. Bùi Lẫm: “??? Chân cậu vừa nhấc lên lại đặt xuống. Rất nhanh, cậu nhìn thấy Hạ Dư cầm trong tay một khối hình chữ nhật to cỡ bàn tay, vừa bước ra khỏi cửa phòng khách đã đưa nó lên mắt phải. Bàn tay đặt trên khối đó không ngừng cử động. “Bùi Lẫm, cười một cái đi. Bùi Lẫm: “…. Đúng là nhân gian đau khổ. Cậu cứng ngắc kéo khóe miệng, muốn cười mà cười không nổi, biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc. Hạ Dư: “…. Cũng không cần như sắp hy sinh anh dũng vậy. “Thôi được, anh cứ đưa chó về nhà trước đã, rồi quay lại giúp em một việc. Hạ Dư vừa nói vừa đặt máy ảnh xuống, “Một mình em không làm nổi, Tiểu Tẫn và Tiểu Lương còn nhỏ quá, không giúp được. Hai đứa nhỏ Bùi Tẫn và Bùi Lương đang chạy quanh cây anh đào đuổi nhau: “…. Chúng em làm được mà. “Không, hai đứa không làm được. Bùi Lẫm thở phào nhẹ nhõm, miễn đừng bắt cậu cười là được. Cậu ôm hai con chó quay người đi về, định thả chó xong rồi quay lại. “Bùi Lẫm! Hạ Dư nhanh chóng giơ máy ảnh lên, chụp liên tiếp năm bức hình Bùi Lẫm, sau đó mãn nguyện cười khúc khích: “Thật ra lúc nãy em chỉ đùa anh thôi. Bùi Lẫm: “… em cầm cái gì vậy? “Máy ảnh đấy. Vừa rồi em chụp ảnh anh. Đợi rửa ảnh xong em sẽ đưa cho anh. Kỹ thuật của em rất tốt, đảm bảo anh lên ảnh trông cực đẹp trai. Hạ Dư đầy tự tin về tay nghề chụp ảnh của mình. Bùi Lẫm lại đẹp trai sẵn, cô tin ảnh chụp ra chắc chắn sẽ rất xuất sắc. Chỉ tiếc bây giờ ảnh vẫn là ảnh đen trắng. Lúc rửa ảnh cô phải chuyển ảnh màu thành đen trắng trước. Thấy cậu im lặng, Hạ Dư cúi đầu, có chút áy náy: “Nếu anh không thích, em sẽ xóa đi. “Máy ảnh? Bùi Lẫm nhíu mày. Cậu từng thấy máy ảnh ở tiệm chụp ảnh, nhưng trông không giống thứ Hạ Dư đang cầm. “Cái này thực sự là máy ảnh mà. Cô định đưa máy ảnh cho Bùi Lẫm xem, nhưng chợt nhớ máy ảnh của mình là sản phẩm đến từ tương lai, không giống máy ảnh ở hiện tại, nên cô lại rụt tay về. Bùi Lẫm: “…. “em không phải keo kiệt không cho anh xem đâu, nhưng em còn muốn chụp thêm vài tấm cho Tiểu Tẫn và Tiểu Lương nữa. Đợi rửa ảnh xong, em sẽ đưa anh xem mà. Hạ Dư hơi ngượng ngùng, sau đó quay sang gọi Bùi Tẫn và Bùi Lương: “Tiểu Tẫn, Tiểu Lương, lại đây chụp ảnh nào. Hai đứa đang chơi đùa hăng say lập tức chạy tới, ngẩng đầu nhìn máy ảnh trong tay Hạ Dư. “Đợi một chút, chị đi chuẩn bị vài đạo cụ đã. Hạ Dư xoa đầu Bùi Tẫn và Bùi Lương, rồi xoay người đi vào bếp, lấy ra một củ cà rốt và một cây súp lơ. Thật ra bây giờ không phải mùa trồng súp lơ, nhưng Hạ Dư lợi dụng nhà mình có lò sưởi ấm nên thường trồng trái vụ trên đó. Cây súp lơ cô trồng có màu xanh, vì chưa hoàn toàn chín nên vẫn chỉ to bằng nửa bàn tay. Cô đặt cây súp lơ trên nền đất bùn trong sân, rồi đưa cho Bùi Tẫn cái xẻng nhỏ, bảo cậu đứng xa xa. “Tiểu Tẫn, em bước thêm hai bước về phía cửa... Được, dừng lại. Em cầm xẻng làm động tác đang đào đất... Xẻng đưa về phía trước một chút, đúng rồi, giữ nguyên như vậy đừng động đậy. Hạ Dư chụp hai tấm rồi đứng lên, đổi góc chụp cho Bùi Tẫn. Sau khi chụp xong, cô lại dùng cách tương tự để chụp ảnh Bùi Lương đang nhổ củ cà rốt. “Đợi chị rửa ảnh xong sẽ mang qua cho các em. Hạ Dư thu dọn đạo cụ, mỉm cười với hai anh em sinh đôi, nhận được tiếng reo hò đồng thanh đồng ý từ bọn trẻ. Bùi Lẫm hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thả lỏng. Cậu đặt hai con chó nhỏ trong tay vào ổ chó mà Hạ Dư đã chuẩn bị sẵn, sau đó hỏi: “Có cần chuẩn bị gì để cho chúng ăn không? “Em sẽ nấu cho chúng ít cháo thịt nạc sau. Hạ Dư chạy lại, vuốt ve từng con chó nhỏ. Những chú chó con bé tí rất đáng yêu, con màu xám còn dùng đầu cọ vào tay cô, con màu vàng thì thè chiếc lưỡi hồng nhỏ liếm lên mu bàn tay cô, không hề sợ người lạ. “Đáng yêu quá! Chàng trai thép Bùi Lẫm lại nhíu mày lần nữa. Cậu nhìn hai con chó với vẻ mặt như đang gánh nỗi khổ sâu thẳm — thật sự không thấy đáng yêu ở đâu cả. À không, cậu thậm chí còn không hiểu “đáng yêu” nghĩa là gì. Chỉ biết rằng khi nhìn hai con chó, cậu cũng muốn đưa tay vuốt một cái. Cậu cũng ngồi xổm xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Hạ Dư. Đầu muốn vuốt, mặt cũng muốn chạm. Nhưng không thể chạm, vì vậy cậu đưa tay về phía hai con chó. “Anh cũng thấy chúng đáng yêu đúng không? Bùi Lẫm liếc nhìn Bùi Tẫn và Bùi Lương đang tụ lại xem chó, khẽ đáp: “Ừm. Mọi người cùng ngồi xem hai con chó một lúc, nhưng Bùi Lăng và Bùi Ngưng vẫn chưa về. Hạ Dư quyết định không đợi nữa. Ảnh có thể chụp bất cứ lúc nào, nhưng việc thiến heo thì phải nhờ đến sự giúp đỡ của Bùi Lẫm. Cô nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt hiện lên nụ cười ngoan ngoãn và dễ mến: “Bùi Lẫm, anh giúp em một việc được không? Một mình em không làm nổi. Hạ Dư chắp hai tay lại, cầu xin: “Làm ơn làm phước, việc này rất quan trọng, chỉ có anh mới giúp được em. Được cô nhờ vả như vậy, Bùi Lẫm không cảm thấy chút tự mãn hay tự hào, mà ngược lại, toàn thân cậu lập tức cảnh giác. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng. Không cách nào khác, vì mỗi lần cô đối phó với người khác đều dùng nụ cười ngọt ngào nhất để nói những lời độc địa nhất, làm những việc tàn nhẫn nhất. Cậu đã chứng kiến hai lần nên có kinh nghiệm. “Sao, sao vậy? Quả nhiên, Hạ Dư dùng nụ cười ngọt ngào nhất để nói ra điều đáng sợ nhất: “Anh giúp em thiến heo. Bùi Lẫm: “!!! Cảm giác... có chút đau đau. “Chị Tiểu Dư, thiến heo là gì? Lần đầu nghe thấy từ này, Bùi Tẫn không kiềm được sự tò mò. Hạ Dư cười tươi: “Đây không phải chuyện dành cho trẻ con đâu. Em và Tiểu Lương dẫn Tiểu Lăng về nhà chơi đi. Đợi xong việc ở đây chị sẽ gọi các em qua nhé. Những việc như thiến heo, tốt nhất không nên để mấy đứa nhỏ nhìn thấy, tránh làm chúng sợ. Hai cậu nhóc ngoan ngoãn đáp lời, đẩy xe em bé của Hạ Lăng về nhà. Đợi khi bọn trẻ đi rồi, Hạ Dư đóng cửa sân lại, vào nhà lấy dụng cụ ra. Cô nhìn Bùi Lẫm, nở nụ cười hiền hòa: “Anh chỉ cần giữ chặt chú heo con là được, còn lại để em lo. Bùi Lẫm: “…… Dù chỉ cần giúp giữ chặt heo thôi, trong lòng cậu vẫn cảm thấy bồn chồn. Rõ ràng cậu là đàn ông, tại sao lại phải tham gia vào chuyện thiến heo này? Đàn ông sao lại làm khó đàn ông như vậy chứ? Chỉ mong hai chú heo con sau này sẽ không trách cậu. Dù trong lòng hoang mang, vẻ mặt của Bùi Lẫm vẫn không hề thay đổi. Cậu kéo một chiếc ghế ngồi xuống, ôm chú heo con vào lòng, giữ chặt nó trước người để nó không vùng vẫy mà đá vào khuôn mặt bầu bĩnh của Hạ Dư. “em cẩn thận, đừng để bị đá vào người. “Em biết mà. Hạ Dư vẫy tay cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, con dao trong tay phản chiếu ánh sáng sắc lạnh. Chú heo con bị Bùi Lẫm giữ chặt giống như nhận ra điều gì đó, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, nhưng lập tức bị cậu dùng sức đè xuống. Dù tuổi còn nhỏ, sức lực của Bùi Lẫm lại rất lớn, cậu lại thường xuyên luyện võ và sử dụng dao cùng với Bùi Thành Chiêu. Thật sự nếu đánh nhau, người lớn bình thường chưa chắc đã đấu lại cậu. Ngày trước, Bùi Thành Chiêu từng là lính ưu tú, còn hiện tại, Bùi Lẫm đã có thể đấu dao thật súng thật với ông hơn hai mươi phút. “Đừng động đậy, em làm nhanh thôi. Hạ Dư nói với vẻ tự tin, như thể một kẻ bất cần. Cô nhắm chuẩn vị trí rồi bắt đầu xuống tay. Con dao vừa chạm vào, chú heo liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó – nhờ linh lực mà Hạ Dư lén truyền vào, nó được xoa dịu đôi chút. Dù vẫn kêu rống lên như sắp chết, nhưng biên độ vùng vẫy đã giảm đáng kể. Khi tiếng thét của chú heo bỗng nhiên vút cao, Bùi Lẫm theo phản xạ khép chặt hai chân, quay đầu sang hướng khác, trông như thể người bị thiến chính là cậu. Hạ Dư: “… Thật sự khổ cho cậu ấy quá. Nhân lúc này, cô nhanh tay thiến xong chú heo đầu tiên. Vì chưa quen tay, chú heo này chịu chút đau đớn. Hạ Dư lén truyền thêm linh lực để cầm máu, sau đó dùng cồn y tế sát trùng vết thương rồi dán một miếng băng lên. “Xong rồi, chú heo tiếp theo đi. Bùi Lẫm cảm thấy những thái giám trong phòng nội thị của hoàng cung ngày xưa chắc cũng giống như Hạ Dư bây giờ. Cậu nhanh chóng đặt chú heo trong tay về lại chuồng, rồi bắt lấy chú heo khác, giữ chặt nó. Lần này, cậu nhìn chằm chằm suốt quá trình, dường như đã vượt qua nỗi sợ tâm lý của mình, thậm chí còn đủ bình tĩnh để nói chuyện với Hạ Dư. “Bây giờ thiến heo như vậy có vấn đề gì không? “Không sao đâu, thiến lúc nhỏ thế này tốt hơn. Hơn nữa, bọn chúng có khả năng hồi phục rất nhanh, vết thương sẽ mau lành thôi. Hạ Dư vừa nói vừa lặng lẽ truyền linh lực vào chú heo con. “Heo đã thiến sẽ dễ nuôi béo hơn, biết đâu cuối năm em lại có một chú heo to béo để giao nộp. Nói xong, cô ngẩng đầu cười với Bùi Lẫm: “Nếu heo của em béo thật, sau khi nộp đủ nhiệm vụ, phần còn lại em sẽ chia cho anh một phần năm. Cô không hứa nhiều hơn, vì cô còn muốn làm thịt heo muối gửi về cho ba người cậu, và Hạ Cẩn nữa. Dù vì nhiều lý do anh chưa từng đến thăm cô và Hạ Lăng, nhưng tiền và nhu yếu phẩm mỗi tháng đều chưa bao giờ ngừng gửi. Tháng trước, Hạ Cẩm Đường còn viết thư cho “Bùi Thành Chiêu báo rằng Hạ Cẩn đã được thăng lên cấp tiểu đội trưởng, lương cũng tăng. Một tháng anh được 55 đồng, chỉ giữ lại 5 đồng chi tiêu, còn lại 50 đồng đều gửi hết cho Hạ Dư và Hạ Lăng. Đúng là một người anh tốt của Trung Quốc. Số tiền này, Hạ Dư chưa dùng đến, chỉ để dành một bên. Dù Hạ Cẩn là anh, nhưng năm nay anh đã 18 tuổi, theo tình hình hiện tại thì chỉ vài năm nữa sẽ kết hôn. Khi đó, cô sẽ trả lại số tiền này cho anh, không thể để anh phải cưới mà không có gì trong tay. Còn sau khi kết hôn, anh có tiếp tục gửi tiền nữa hay không cũng không quan trọng. Dù sao ngay từ đầu, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tự mình nuôi Hạ Lăng. Dù sao những gì của Hạ Cẩm Tú để lại, cô cũng không thể nhận không mà không đáp lại. Làm ăn phải có chữ tín. Cơ thể của Bùi Lẫm vẫn cứng ngắc, nhưng giọng nói đã bình tĩnh hơn. Cậu lắc đầu: “Không cần đâu, anh chỉ giúp một tay thôi. Việc chỉ giữ chặt heo con, ai cũng có thể làm được. Nếu vì một việc nhỏ như vậy mà nhận một phần năm số thịt heo từ Hạ Dư, thì quá mất mặt. Hơn nữa, cậu cũng hoài nghi liệu Hạ Dư có thể nuôi heo đạt đủ trọng lượng để giao nhiệm vụ không. Cậu luôn cảm thấy việc nuôi heo và Hạ Dư không có chút liên quan nào. “Giúp một tay cũng không phải chuyện nhỏ đâu. Một mình em thì chắc chắn không làm nổi. Hạ Dư không xem một phần năm số thịt heo này là quan trọng. Dù sao cô cũng không nghèo. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ giết một con heo trong không gian của mình. Chỉ cần biết giấu kín và tính toán cẩn thận, không ai biết cô có bao nhiêu thịt heo. “À, đúng rồi, Triệu Tú Tú và Nhị Cẩu sắp kết hôn. Người nhà họ có đến mời nhà anh chưa? Bùi Lẫm gật đầu: “Có, mời qua dự tiệc. Hạ Dư “ừm một tiếng: “Ở đây tiệc cưới là cả làng đều sẽ đến đúng không? Nếu có người qua đời thì cả làng cũng sẽ đến giúp? “Thật ra tiệc cưới, nếu cần giúp thì mọi người cũng sẽ tụ tập lại giúp thôi. Chỉ trừ khi có những mâu thuẫn không thể vượt qua, còn lại, ở đây mọi người rất coi trọng những chuyện như vậy. Dù có những người thường xuyên đấu khẩu, nhưng khi có chuyện xảy ra, mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ lẫn nhau. Giống như gia đình cậu và các chú bác trong nhà tuy quan hệ không tốt, nhưng nếu nhà cậu có chuyện hiếu hỷ, họ cũng sẽ đến. Dù không giúp cũng phải xuất hiện, nếu không sẽ bị người khác nói xấu sau lưng. “Họ cũng đến mời em rồi à? Bùi Lẫm hỏi. Thường thì đội sản xuất có chuyện hiếu hỷ sẽ không mời thanh niên trí thức, trừ khi đó là người có mối quan hệ tốt. Giống như Hạ Dư, đừng nói là thân thiết với Nhị Cẩu và Triệu Tú Tú, chỉ cần không gây gổ là đã tốt lắm rồi. Tất nhiên, cũng không loại trừ việc Nhị Cẩu vừa thấy cô đã run rẩy, muốn tránh xa. “Họ mời rồi. Lần này, chính Nhị Cẩu và cha mẹ cậu ta đến mời, có thể coi như đã nể mặt Hạ Dư. Nhưng cô cũng hiểu, mặt mũi này không phải dành cho cô, mà là cho thân phận quản lý xưởng xà phòng của cô. Nếu cô vẫn như trước đây, chỉ là một trí thức bình thường, đừng nói là cha mẹ Nhị Cẩu, ngay cả cậu ta cũng chẳng buồn đến. Ai bảo cứ gặp cô là cậu ta lại muốn tránh đường, ngày đến mời cô cũng run rẩy đến mức không dám ngẩng đầu. Có lẽ cậu ta thật sự sợ cô sẽ giết rồi ném mình xuống núi. Chậc, đúng là ngây thơ. Giết người là phạm pháp đấy.