Sau bữa ăn, Hạ Tông chủ động đi rửa bát, còn Hạ Dư thì chuẩn bị làm nốt bánh hoa sen, bánh dày nhân đậu và sữa chưng hai lớp. Cô bày những món tráng miệng đã hoàn thành lên bàn cho mọi người thưởng thức, còn đặc biệt dặn dò Hạ Quật rằng Hạ Lăng chỉ được ăn nhiều nhất hai muỗng sữa chưng hai lớp, sau đó vội vã rời đi sang nhà họ Bùi để tiếp tục may quần áo. Sáng sớm mai, Hạ Tông và Hạ Quật sẽ rời khỏi đội Thanh Sơn, nên cô chỉ còn chút thời gian vào buổi chiều và tối hôm nay để hoàn thành. Nhưng khi đã quen tay, tốc độ sẽ nhanh hơn. Cô tự tin rằng mình có thể hoàn thành quần áo trước khi họ rời đi. Mười bộ quần áo, số lượng không phải ít. May mà là quần áo mỏng, không tốn quá nhiều công sức, nếu không, với thời gian ít ỏi thế này chắc chắn sẽ không làm kịp. Hạ Dư đang đạp máy may rất hăng say, thì bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Tay cô không dừng lại, chỉ ngẩng đầu liếc một cái: “Sao anh lại tới đây?” Động tác của Bùi Lẫm khựng lại, anh cũng liếc nhìn Hạ Dư – người vừa liếc mình một cái rồi lại tiếp tục đạp máy may: “Đây là nhà anh.” Hạ Dư: “...” Quá vội vàng rồi. May mà Bùi Lẫm không truy cứu vấn đề này. Anh cầm chiếc cốc uống vài ngụm nước rồi nói với Hạ Dư: “Họ đang sửa đống sắt vụn của em. Chiếc ô tô nhỏ mà em muốn có thể sẽ làm được.” “Hả?” Hạ Dư dừng tay: “Anh nói với anh cả và anh tư của em à?” “Là Bùi Lăng nói.” Hạ Dư ồ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Đống sắt vụn đó là cô nhặt được từ bãi phế liệu, vốn định xem có thể làm một chiếc xe đồ chơi nhỏ dành cho trẻ con không. Nhưng cô chỉ biết chiếc xe đó trông như thế nào, biết nó cần bánh xe, động cơ, thân và khung xe, còn những thứ khác thì hoàn toàn mù tịt. Bùi Lẫm và Bùi Lăng cũng không hiểu rõ, thế nên đống đồ đó vẫn bị bỏ không. Không ngờ Hạ Tông và Hạ Quật lại biết cách. Bùi Lẫm bất chợt hỏi: “Em muốn làm xe này cho Hạ Lăng dùng hay cho chính em dùng?” “Hả?” Hạ Dư ngơ ngác một lúc: “Nếu có thể, em muốn làm cái mình có thể dùng. Như vậy sau này đi huyện hay đi công xã sẽ đỡ mệt hơn.” Thực ra cô biết đi xe đạp, nhưng loại xe đạp thời này có thanh ngang ở phía trước. Cô không đủ cao để vắt chân qua như Bùi Lẫm, mà nếu ngồi chồm ra phía trước, một chân thò qua thanh ngang, cô lại thấy rất xấu hổ và cũng không tiện. Trong không gian của cô có vài chiếc ô tô nhỏ dành cho trẻ con, đều là quà của đồng nghiệp ở Cục Quản Lý Yêu Quái. Nhưng chúng quá màu mè và chạy bằng điện, chỉ có một chiếc màu đen là dùng xăng, không quá gây chú ý, nhưng cũng không tiện mang ra. Bùi Lẫm im lặng một lát rồi nói: “Để anh đi nói thêm, không biết có làm được không.” Anh thấy việc này hơi khó. Đống sắt vụn cùng một động cơ cũ kỹ nếu có thể lắp thành một chiếc xe nhỏ cho Hạ Lăng thì đã là kỳ tích. Nếu Hạ Dư muốn tự dùng, thì dù có làm được, tốc độ chắc cũng chẳng nhanh hơn rùa là bao. Nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh của Hạ Dư, anh lại không nỡ dội nước lạnh. Đặt cốc nước xuống, anh quay người rời đi. Bùi Lẫm vừa đi, Hạ Dư lại tiếp tục đạp máy may. Bây giờ cô đã quen tay, tốc độ làm quần áo rất nhanh. Vì sợ quần áo bị bung chỉ, mỗi mối nối cô đều chạy máy hai lượt, khiến quần áo cực kỳ chắc chắn, nhưng cũng hơi hao chỉ. Số chỉ cô dùng đều mang từ nhà đến, vì cô phải làm nhiều quần áo nên không tiện dùng chỉ của nhà họ Bùi. Còn kim may thì cô mượn từ nhà họ Bùi, vì kim của máy may khác với kim khâu tay thông thường, lỗ kim nằm ngay sát đầu kim. Loại kim này cô không có, định ngày mai khi tiễn Hạ Tông và Hạ Quật sẽ tiện thể mua thêm vài cái. Kim may rất dễ hao mòn. Cô mua trước để nếu làm hỏng kim của nhà họ Bùi, cô có cái để đền bù. Thời này, mọi người đều thiếu tiền, kim may thường mua từng chiếc một, chỉ khi hỏng mới mua mới. Cô lo nếu mình làm hỏng kim của họ, nhà họ sẽ không còn kim để dùng. Giữa những âm thanh leng keng của kim loại va chạm và tiếng tranh luận sôi nổi ngoài kia, Hạ Dư tập trung làm hết số quần áo. Giờ đây tốc độ của cô rất nhanh, quần áo đều được cô cắt rập sẵn, chỉ cần đưa lên máy để may. Trừ lúc thay chỉ và lúc đổi quần áo mới, thời gian còn lại cô không dừng tay. Khi mệt, cô uống một ly nước linh tuyền, uống xong lại tràn đầy năng lượng. Thấy trời bên ngoài đã tối đen, cô thu dọn bàn máy may, đặt mọi thứ về chỗ cũ, rồi ôm đống quần áo đã làm xong đi ra ngoài. Vừa bước ra, cô đã gặp Tịch Vị Lam và Bùi Thành Chiêu đang đạp xe tới. “Tiểu Dư.” Tịch Vị Lam từ yên sau xe nhảy xuống: “Tối nay, cháu đưa anh cả, anh tư và Tiểu Lăng sang nhà dì ăn cơm. chú Bùi của cháu muốn trò chuyện với các anh em, tiện thể dì cũng mua rượu cho họ hàn huyên chút.” Hạ Dư định từ chối nhưng lại nuốt xuống. Cô gật đầu: “Được, lát nữa cháu sang giúp dì.” “Bảo Tiểu Lăng về.” Bùi Thành Chiêu, đang dắt xe, lạnh giọng nói. Hạ Dư: “...” Đúng là bố ruột. Bùi Thành Chiêu có thể sai bảo con mình không chút ngại ngần, nhưng Hạ Dư thì không thể đường đường chính chính bảo Bùi Lăng đi về. Cô cười: “Tiểu Lăng đang ở trong nhà xem các anh cháu làm xe đồ chơi trẻ em. Dù sao cháu cũng rảnh, có thể qua giúp dì.” “Không cần, không cần. cháu cứ bảo Tiểu Lăng về là được, thằng bé nấu ăn ngon lắm, dì và mọi người không ai bằng đâu.” Tịch Vị Lam cười híp mắt, chẳng chút áy náy vì “bóc lột” cậu con trai chín tuổi. bà còn dặn thêm: “dì thấy các anh em cháu đang bận, khi nào cơm xong dì sẽ gọi mọi người.” Nói xong, bà còn chọc một cái vào má Hạ Dư, lẩm bẩm: “Cảm giác mềm thật.” Rồi mãn nguyện theo Bùi Thành Chiêu đi vào sân. Hạ Dư: “...” Cô cảm thấy má lúm đồng tiền của mình sắp bị chọc sâu thêm rồi. Khi Hạ Dư về đến nhà, cô thấy Hạ Tông và Hạ Quật đang cùng anh em nhà họ Bùi ngồi xổm trong phòng khách, lắp ráp đống sắt vụn của cô. Bàn ghế trong phòng khách đã được dọn đi. Đống sắt vụn được xếp dưới đất, bên cạnh còn có hai chiếc đèn dầu. Cả nhóm quây quanh đèn, ngồi xổm làm việc. Bên cạnh họ là một khung xe nhỏ, đã có hình dáng giống ô tô đồ chơi trẻ em. Hạ Dư: “!!!” Ôi trời! Đúng là cao thủ trong dân gian. Có lẽ vì cân nhắc đến việc Hạ Dư cũng có thể sử dụng, nên chiếc xe được làm hơi rộng. Khung xe bốn bánh này nhìn rất cồng kềnh và xấu xí, nhưng kỳ lạ thay, Hạ Dư lại cảm thấy nó hoàn toàn khả thi. Hai người chính làm chiếc xe là Hạ Tông và Hạ Quật. Họ đang tranh luận sôi nổi, thỉnh thoảng Bùi Lẫm và Bùi Lăng chen vào góp ý. Còn Bùi Ngưng thì chỉ ngồi xem náo nhiệt. Đây đúng là thế giới của đám con trai, một cô gái như Hạ Dư chẳng hiểu gì và cũng không chen vào được. Cô bước đến, vỗ vai Bùi Lăng: “Bùi Lăng, dì Tịch bảo em về nhà giúp dì nấu cơm. Lời vừa dứt, biểu cảm của Bùi Lăng lập tức thay đổi. Ánh mắt cậu nhìn đống sắt vụn giống như đang nhìn cô gái mà mình yêu thương nhất, đầy vẻ lưu luyến không nỡ rời. Điều này khiến Hạ Dư có cảm giác mình giống như Vương Mẫu nương nương, cầm trâm vạch ra dải Ngân Hà chia cách Ngưu Lang và Chức Nữ. Nếu là ngày thường, chắc chắn Bùi Lăng đã mau lẹ chạy đi ngay. Nhưng hôm nay hiếm khi gặp được chuyện thú vị thế này, cậu cứ chần chừ mãi. Sau một hồi giằng co nội tâm, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, nói với Hạ Dư một tiếng rồi bước nhanh về nhà nấu cơm. Thà chết sớm còn hơn, biết đâu nấu cơm xong sớm mình lại kịp xem mấy phần quan trọng. Trước khi đi, cậu còn ném lại một câu: “Chị Dư, lát nữa em bảo bố qua đây giúp. Hạ Dư: “... Sao phải làm khó nhau như vậy? Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Bùi Thành Chiêu đã đến. Chỉ nhìn sắc mặt của ông, Hạ Dư cũng không rõ là ông vui hay không vui, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào bếp lấy một ít bánh ngọt làm sẵn buổi trưa, mỗi loại bỏ vào một chút, sau đó xách theo một con cá và một miếng thịt sang nhà họ Bùi giúp đỡ. “Đã bảo cháu không cần sang giúp rồi, có Tiểu Lăng phụ là đủ rồi, cần gì cháu động tay vào. Thấy Hạ Dư đến, Tịch Vị Lam vừa cười vừa trách yêu, nhưng trong lòng vẫn rất vui. Tuy bà và Bùi Lăng có thể xoay sở được, nhưng việc Hạ Dư qua đây giúp đỡ làm bà thấy ấm lòng hơn. Hạ Dư cười hì hì: “Dù sao bên kia cũng không cần cháu , chi bằng qua đây nói chuyện với dì một chút. “cháu chỉ giỏi làm dì vui thôi. Tịch Vị Lam đưa tay chạm nhẹ lên trán Hạ Dư, sau đó thuận thế chạm vào gương mặt bầu bĩnh với lớp thịt mềm mịn của cô. bà nhẹ nhàng nắn một chút, cảm giác mềm mại khiến Tịch Vị Lam thoả mãn như một con mèo vừa được vuốt ve. Nói cũng tiếc, bốn cậu con trai và một cô con gái của bà , từ nhỏ đến lớn không đứa nào có cảm giác mềm mại trên mặt được như Hạ Dư. Mỗi lần nhìn thấy Hạ Dư, bà đều không kiềm chế được mà phải chạm vào, véo một cái. Bị véo mặt, Hạ Dư: “... Ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy cảnh này, Bùi Lăng: “... Cậu cũng không hiểu mẹ mình có sở thích gì kỳ lạ, cứ nhìn thấy mặt chị Dư là lại muốn chạm vào, véo, nắn. May mà mặt mình không giống chị Dư, không nhìn là muốn động tay, nếu không chắc mình cũng chịu khổ như thế. “Chiến sự” nhanh chóng lan sang Bùi Lăng. Chỉ thấy Tịch Vị Lam thở dài: “Mẹ không trông mong gì vào Bùi Lẫm nữa, đành hy vọng sau này Bùi Lăng có thể sinh cho mẹ một đứa cháu gái mềm mại, đáng yêu giống như Tiểu Dư vậy. Bùi Lăng: “... Lông mi Hạ Dư khẽ rung. Mềm mại, đáng yêu? Đây chắc chắn không phải từ ngữ thuộc về thời đại này. Vậy rốt cuộc Tịch Vị Lam là người trọng sinh hay xuyên không? Cô không muốn tìm hiểu, nhưng thực sự rất tò mò. “Mẹ… Giọng Bùi Lăng vừa bi phẫn vừa xấu hổ, đặc biệt không thoải mái: “Con mới chín tuổi mà! Nói với đứa con trai chín tuổi rằng sau này cháu gái phải thế này thế kia, có phải quá sớm không? Tịch Vị Lam nhoẻn miệng cười: “Không sao, không sao. Con cứ nấu cơm đi. Mẹ chỉ đang tưởng tượng trước thôi. Anh con bây giờ cả khuôn mặt đều lạnh như băng, chẳng khác gì bức tường đồng, mẹ thật sự không thể hình dung con cái của anh con có thể đáng yêu được như Tiểu Dư. Con trai lớn của bà đúng là thiếu tố chất bẩm sinh mà. “Thế nên mẹ tưởng tượng được con thì lại dễ hơn à? Bùi Lăng run rẩy thái thịt. Hạ Dư cảm thấy cậu không phải đang thái thịt, mà đang thái cơn xấu hổ của mình. “Hết cách mà. Tịch Vị Lam nhún vai, ưỡn ngực đầy lý lẽ: “Ai bảo con thú vị hơn anh con chứ. Kiểu như anh con, không thích nói chuyện, không thích cười, mọi người sẽ thấy đáng tin cậy, chứ không ai nghĩ nó đáng yêu cả. Hạ Dư ngẩng đầu nhìn Bùi Lăng. Tai cậu đỏ, mặt cũng đỏ, rõ ràng là đang ngượng!