Đám thanh niên trí thức không ngờ Hạ Dư lại thẳng thừng đến vậy. Dù họ cũng chẳng thích gì Triệu Tú Tú, nhưng trong suy nghĩ của họ, Hạ Dư đáng lẽ phải đứng về phía họ. Dù sao thì mọi người đều là thanh niên trí thức, chẳng nên khiến đối phương mất mặt như vậy.

Họ nghĩ rằng, thân thiết với các đội viên thì có ích gì? Đội viên cũng chẳng chia khẩu phần lương thực của họ cho mình. Chỉ có đám thanh niên trí thức giúp đỡ lẫn nhau mới là điều quan trọng.

Mấy người này đều cho rằng Hạ Dư thật ngu ngốc. cô có tiền như thế, làm gì chẳng được, tại sao lại nhất định xây nhà ở nông thôn? Nhà có xây khang trang đến đâu cũng chẳng thể so với những căn nhà tập thể trong thành phố. Xây nhà rồi, chẳng lẽ không định về thành phố nữa? Thậm chí, nếu quyết định ở lại đây, sau này lập gia đình, nhà cửa liệu có còn là của cô không? Những bà mẹ chồng ích kỷ hay cậu em chồng được cưng chiều sẽ chẳng để yên mà chiếm lấy nhà cô.

Thay vì vậy, sao không để dành tiền mà tiêu dần? Có tiền muốn làm gì chẳng được?

Dù đến với ý định xem náo nhiệt và xúi Triệu Tú Tú đến gây sự với Hạ Dư, họ cũng muốn thử xem có thể kiếm chác được gì từ cô. Nếu muốn đứng vững ở đội, Hạ Dư nên xây dựng quan hệ tốt với họ mới phải. Dù gì chỉ có thanh niên trí thức mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Hạ Dư không rõ họ đang nghĩ gì, nhưng cô có thể đoán ra phần nào.

Đây chính là nhóm thanh niên mà Bùi Lẫm từng nhắc đến với vẻ khó chịu. Những thanh niên trí thức chăm chỉ làm việc và hòa hợp với đội viên thì không có mặt ở đây.

cô cũng chẳng có ý định xây dựng quan hệ với đám người này. Trong kế hoạch của mình, cô chỉ muốn yên ổn làm việc ở đội Thanh Sơn, học hỏi thêm kiến thức từ Trương Văn Nguyên nếu có cơ hội, rồi bình yên sống đến khi kỳ thi đại học khôi phục. Những cuộc đấu đá nội bộ hay mưu đồ của đám thanh niên trí thức này chẳng nằm trong phạm vi quan tâm của cô. cô tự thấy mình không phải loại người giống họ.

Ít nhất, cô không bao giờ làm chuyện lợi dụng người khác để làm việc cho mình. Nếu cần giúp đỡ, cô luôn dùng cách trao đổi ngang giá. Cách làm của đám thanh niên này khiến cô thấy kinh tởm. Nếu đã không muốn tiến xa với người ta, thì đừng cố lợi dụng họ.

Không ngạc nhiên khi danh tiếng của thanh niên trí thức ở đội Thanh Sơn không tốt, đều là do nhóm này gây ra.

“Hạ Dư, cô nói chuyện kiểu gì vậy? Bọn tôi vì tình đồng hương nên mới đến thăm cô, mà cô lại đối xử với bọn tôi như thế? Sớm biết vậy thì đã chẳng thèm đến, khỏi phải chịu thái độ của cô.

Hạ Dư mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Đường thoáng, đi cẩn thận, không tiễn.

Đám thanh niên: “…

Ai bảo cô trông có vẻ dễ nói chuyện? Đây rõ ràng là một quả đậu đồng cứng rắn, đập không nát, đâm không thủng.

Nhận ra không thể kiếm chác được gì từ Hạ Dư, nụ cười trên mặt đám thanh niên dần biến mất. Họ khoanh tay đứng nhìn Triệu Tú Tú tiếp tục khiêu khích Hạ Dư. Với tính cách như chó điên của Triệu Tú Tú, nhìn mối quan hệ thân thiết giữa Hạ Dư và nhà họ Bùi, cô ta chắc chắn không để yên.

Lúc hai bên đang căng thẳng, hai bóng dáng nhỏ bé chạy băng qua cửa, bước vào sân. Khi nhìn thấy nhiều người trong sân, Bùi Tẫn và Bùi Lương chậm lại. Thấy rõ người trong sân, hai cặp lông mày nhíu chặt.

Nhìn thấy hai anh em, ánh mắt Triệu Tú Tú sáng lên, cô ta nhiệt tình chào hỏi và đưa hạt dưa, lạc đến trước mặt hai đứa: “tiểu Tẫn , Tiểu Lương , chị Tú Tú mời hai đứa ăn đồ ăn vặt này.

Bùi Tẫn và Bùi Lương liền giấu tay ra sau lưng, không nhận đồ từ cô ta, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, miệng líu ríu hỏi: “Chị là ai?

Hạ Dư bật cười thành tiếng.

Thật là thú vị.

cô vừa cười, hai đứa nhỏ lập tức ngó lơ Triệu Tú Tú, chạy đến bên cạnh cô. Một trái một phải, hai đứa nắm lấy tay cô.

“Chị Dư, hôm nay nhà em ăn bánh bao nhân thịt. Mẹ bảo em đến gọi chị và Tiểu Lăng cùng qua ăn.

Đôi mắt Bùi Lương sáng long lanh, bổ sung thêm: “Bánh bao nhân thịt dê đấy.

Vừa dứt lời, Hạ Dư nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của vài người trong sân.

Bánh bao nhân thịt dê. Hạ Dư nghĩ đến lần trước mình không có cơ hội ăn bánh bao thịt dê ở nhà ăn quốc doanh, trong lòng thoáng cảm thán. Lần đó không ăn được, giờ thì có cơ hội rồi.

“Vậy hai đứa chờ chị một chút, chị đi bế em tiểu Lăng ra.

Thời tiết lạnh, sau khi ăn sáng, Hạ Lăng nằm trên giường sưởi, chơi đồ chơi. Trời quá lạnh, Hạ Dư không muốn bế Hạ Lăng ra ngoài để tránh cảm lạnh. Tuy cảm lạnh là bệnh nhỏ, cô có thể dễ dàng chữa khỏi, nhưng nếu không phải chịu khổ thì tốt hơn, vì cảm lạnh thật sự rất khó chịu.

Hạ Dư vào phòng ngủ, bế Hạ Lăng từ trên giường sưởi đặt vào chiếc xe đẩy đã được trải sẵn chăn dày. Xung quanh xe đều được lót những chiếc chăn nhỏ mềm mại, dày khoảng một ngón tay, bên trên còn có một chiếc chăn nhỏ và một chiếc gối nhỏ. cô cẩn thận đắp chăn cho Hạ Lăng, đặt vài món đồ chơi vào trong xe, cuối cùng kéo tấm mái che của xe xuống để chắn gió và tuyết.

“Yê a?

“Chị đưa em đến nhà dì Tịch chơi, em phải ngoan nhé. Vừa dỗ Hạ Lăng, Hạ Dư vừa mở tủ lấy vài thứ. Đến nhà họ Bùi ăn cơm không thể đi tay không, cô chuẩn bị một chút quà và cả lương thực mang theo.

Sau khi sắp xếp xong một chiếc túi nhỏ, cô đẩy xe đưa Hạ Lăng ra ngoài.

Phòng khách nhà họ Hạ có một cánh cửa lớn thông với bên ngoài. Lúc này, Bùi Tẫn và Bùi Lương mỗi người dang rộng tay đứng ở cửa, ngăn không cho đám thanh niên trí thức bước vào. Đôi mắt to tròn đen láy của cả hai đầy cảnh giác, đặc biệt nhìn Triệu Tú Tú như sợ cô ta bất ngờ chạy đến sờ đầu và mặt mình.

Dù sao cô ta cũng đã từng làm thế!

Thấy Hạ Dư, hai anh em như nhìn thấy cứu tinh, vội núp sau lưng cô, chờ cô “tiễn” đám thanh niên trí thức kia đi. Đám người không muốn đi, không muốn bỏ phí chuyến đến đây, nhưng cuối cùng cũng chịu thua ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Dư mà lẩm bẩm chửi rủa rời đi.

Triệu Tú Tú là người rời đi sau cùng. Trước khi đi, cô ta trừng mắt nhìn Hạ Dư một cách độc ác, ánh mắt nhìn cả Bùi Tẫn và Bùi Lương cũng đầy ác ý.

Hạ Dư nhíu mày, lập tức đặt Triệu Tú Tú vào danh sách cần cảnh giác cao độ.

cô không sợ Triệu Tú Tú, nhưng nếu cô ta tức giận đến mất lý trí mà làm gì hai anh em nhà họ Bùi thì đúng là phiền phức.

Tại sao phụ nữ không thể kiêu hãnh hơn một chút nhỉ? Bùi Lẫm hoàn toàn không có ý định tìm bạn đời, nhà họ Bùi cũng không muốn nhận Triệu Tú Tú làm con dâu trưởng, nhưng cô ta lại cố bám lấy, chẳng khác gì không hiểu tiếng người. Hạ Dư nhìn mà còn cảm thấy tội nghiệp cho nhà họ Bùi khi bị một người như cô ta đeo bám.

Chỉ vì gia đình họ khá giả mà bị một người phụ nữ như thế này nhắm đến, ai nghe chuyện cũng thấy đáng thương. Vì sự xuất hiện của Triệu Tú Tú, nhà họ Bùi ở đội Thanh Sơn gần như trở thành trò cười.

---

Nhà họ Hạ và nhà họ Bùi là hàng xóm, chỉ cách vài bước chân. Nếu không vì muốn giữ sự riêng tư cho cả hai bên, Tịch Vị Lam thậm chí đã đề nghị hai gia đình xây chung một bức tường với một cánh cửa kiểu nguyệt môn để tiện qua lại.

Về điểm này, ngay cả Bùi Ngưng cùng hai em trai là Bùi Tẫn và Bùi Lương cũng rất tán thành. Nhưng cuối cùng, kế hoạch không thành, hai nhà vẫn có hai sân riêng, với hai bức tường gần nhau, chỉ cách nhau một lối hẹp đủ cho một người đi qua. Nếu ai khéo léo, thậm chí có thể nhảy qua từ sân này sang sân kia.

Khi Hạ Dư bước vào sân nhà họ Bùi, cô được Tịch Vị Lam, Bùi Ngưng và Bùi Lẫm nồng nhiệt chào đón. Trong phòng khách, Bùi Thành Chiêu đang dùng cây cán bột để làm vỏ bánh bao. Tịch Vị Lam cùng ba anh em nhà họ Bùi đang bận rộn gói bánh bao. Trong khi mọi người đều trông rất thành thạo, gương mặt Bùi Lẫm lại như đang chịu cực hình.

Nhìn thấy Hạ Dư, Bùi Lẫm như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm: “Mẹ, con không gói nữa, con đi trông Hạ Lăng đây.

Anh vừa dứt lời liền bị Tịch Vị Lam búng vào trán: “Đừng có mơ! Hạ Dư là khách, làm sao lại để khách làm việc? Còn con, bây giờ không học thì sau này lấy vợ, chẳng lẽ định đợi vợ làm cho ăn?

Bà quay sang nhìn Bùi Thành Chiêu: “Anh xem, em nói có đúng không?

Bùi Thành Chiêu, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, lúc nào cũng đứng về phía Tịch Vị Lam. Ông gật đầu: “Mẹ con nói đúng.

Bùi Lẫm: “...

Hạ Dư nở một nụ cười bất lực, sau đó đem dâu tây mình mang theo đi rửa.

Ở nhà họ Bùi lâu ngày, cô đã quen thuộc cách bài trí ở đây. cô đi thẳng vào bếp, lấy một chậu rửa rau, đổ một ít nước ấm, pha thêm nước lạnh để giữ nhiệt độ vừa đủ không làm dâu tây bị hỏng.

Rửa sạch dâu tây, cô lấy một chiếc đĩa trong tủ chén, xếp dâu tây vào rồi bưng ra đặt lên bàn.

“Chà, dâu tây nhà cháu sao mà đẹp thế? Tịch Vị Lam nhìn những quả dâu đỏ mọng trên bàn, không khỏi kinh ngạc: “Trời lạnh thế này, mấy cây dâu nhà dì lớn chậm lắm.

“Cháu chuyển chúng vào gần giường sưởi trong phòng ngủ. Hạ Dư cười giải thích. “Nên chúng không bị lạnh, lại được bón phân đầy đủ, lớn rất nhanh, gần như ngày nào cũng có quả chín.

Thật ra đúng là mỗi ngày đều có quả chín, nhưng số lượng rất ít, chỉ vài quả. Những quả dâu này cô lấy từ không gian ra, vì cùng giống nên cô không lo bị phát hiện có vấn đề.

“Dì thì thỉnh thoảng quên chăm sóc chúng. Tịch Vị Lam nhíu mày, rồi quay sang nhìn Bùi Lẫm – người đang chắp vá chiếc vỏ bánh bị rách: “Mấy cây dâu này là của con, sau này con phải chăm sóc chúng nhiều hơn. Cả nhà có được ăn dâu hay không là nhờ con đấy.

Bùi Lẫm: “...

Anh hơi mạnh tay, khiến nhân bánh tràn hết ra ngoài.

Nhìn chiếc bánh thảm hại trong tay con trai, Tịch Vị Lam thở dài: “Thôi, thôi, con đi đốt lửa đun nước đi. Chỗ này không cần con nữa.

Bà đau lòng nhìn chiếc bánh bị làm hỏng, nghĩ đến đây là thịt dê loại tốt mà đơn vị của Bùi Thành Chiêu phát cho, lòng càng thêm xót xa.

Con trai lớn của bà thật sự không có thiên phú làm việc nhà. Sau này biết làm sao đây? Nhỡ đâu sau này cưới phải cô vợ cũng không biết nấu nướng, chẳng lẽ muốn ăn bánh bao phải về nhà tìm mẹ sao?

Lo quá, lo muốn bạc đầu.

Bùi Lẫm không biết nỗi lo của mẹ mình. Nghe bà bảo đi đốt lửa, anh lập tức nhẹ nhõm hẳn, đặt chiếc bánh hỏng trên bàn, bước chân thoăn thoắt đi về phía bếp.

“Mẹ, con nghĩ anh cả nhà mình sau này nhất định phải cưới một người rất giỏi nấu ăn, nếu không thì đúng là khổ. Anh ấy ăn nhiều mà chẳng biết làm gì cả, ai mà không lo chết! Người nói là Bùi Lăng. Là người nấu ăn chính trong nhà họ Bùi, lời anh nói khá có “uy tín. Nếu để anh đánh giá, kỹ năng gói bánh bao của anh cả mình thật sự không thể nhìn nổi. Nếu bánh chỉ méo mó chút thôi thì đã là tốt, bình thường đều là “vá chằng vá đụp.

Tịch Vị Lam liếc nhìn Bùi Lăng, cười hỏi: “Sao con biết rõ vậy?

Bùi Lăng cười ngây ngô, thấy Hạ Dư đến đón lấy chiếc bánh của Bùi Lẫm, anh quay sang cô nói: “Chị Tiểu Dư, em nghe A Tẫn kể món thịt kho tàu của chị ngon lắm?

“Thịt kho ai làm cũng ngon mà. Hạ Dư cười đáp. “Bây giờ ai cũng thiếu dầu mỡ, nếu có được bữa thịt kho tàu, dù là chưa chín hẳn chắc cũng thấy ngon hết sảy, huống hồ thịt kho của chị còn được nêm đủ loại gia vị, bóng bẩy thơm lừng.

“Haha, đúng thế thật.

Mọi người vừa trò chuyện vừa gói hết bánh bao. Khi Bùi Lẫm đun nước sôi xong, bánh bao được bỏ vào nồi luộc.

Ở một nơi khác, Triệu Tú Tú bước ra khỏi một căn nhà với vẻ mãn nguyện. Từ xa, cô ta nhìn về phía nhà họ Hạ, khóe miệng cong lên đầy đắc ý.

Chẳng mấy chốc… chẳng mấy chốc nữa Hạ Dư sẽ không còn kiêu ngạo được nữa.

Cô ta thật sự rất mong chờ!