Bùi Lẫm hiếm khi cũng có một hồi đầu óc “bão tố”, đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì bị Hạ Dư, đang còn đang suy nghĩ đầy thắc mắc, phát hiện ra.

Cô khựng lại một chút, rồi cố gắng kìm nén sự kinh ngạc và nghi ngờ về việc mình không thể biến về nguyên hình. Cô làm ra vẻ như không có chuyện gì, nhảy xuống khỏi chậu hoa, bước về phía Bùi Lẫm. Gương mặt trắng trẻo, vì vừa chạy nhảy lại thêm chút bối rối, nay đã ửng lên một lớp đỏ nhàn nhạt:

“Bùi Lẫm, có việc gì à?

Bùi Lẫm đột nhiên cảm thấy chỉ số EQ của mình tăng vọt. Anh không hỏi cô vừa làm gì, chỉ giải thích lý do đến:

“Thứ lần trước em nhờ anh tìm, anh đã tìm được rồi.

Nói rồi, anh đưa một gói được bọc bằng giấy báo ra trước mặt cô.

Bên trong gói giấy báo là mấy cuốn sách mà Hạ Dư nhờ Bùi Lẫm tìm trong trạm thu gom phế liệu, bao gồm cả bộ “Sách Tự Học Toán Lý Hóa mà cô không thể tìm thấy ở hai trạm trước đó. Khi Bùi Lẫm mang được chúng về, cô thực sự vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Mỗi khi vui, Hạ Dư lại muốn mời người khác ăn gì đó. Cô nhiệt tình mời Bùi Lẫm vào nhà uống trà, rồi bưng ra vài đĩa nhỏ. Khi Bùi Lẫm nhìn kỹ, nhận ra tất cả những đĩa đó đều là đồ anh từng giúp cô tìm ở trạm thu gom phế liệu. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô Hạ Dư này, dường như rất thích những thứ trong trạm thu gom phế liệu. Đến cả nhà anh giờ cũng có không ít món đồ do cô tìm về và tặng, chẳng hạn những bình sứ nguyên vẹn hay sứt mẻ dùng để trồng dâu tây, và cả cái bát cho chó hay gà, bằng đồng gỉ sét, đập mãi không vỡ.

“Đây là đậu hũ khô và váng đậu, hơi cay nhưng rất ngon, anh thử xem. Hạ Dư, người đã ăn cơm chung bàn với anh gần một tháng, biết Bùi Lẫm thích đồ cay, nên đẩy hai đĩa nhỏ tới trước mặt anh.

Đậu hũ khô và váng đậu là đặc sản của Bình Giang, hương vị đặc biệt thơm ngon, nhất là đậu hũ khô rất dai. Trước đây, cô thường nhâm nhi khi rảnh. Trong không gian của cô trữ rất nhiều, lại còn được đồng nghiệp ở Cục Quản lý Yêu Quái tặng hai thùng lớn, đủ ăn cả năm. Họ còn chu đáo tặng kèm gia vị, nên dù ăn hết, cô vẫn có thể tự làm tiếp.

Bùi Lẫm nhìn vào đĩa đậu hũ khô. Những miếng đậu khô hình tứ giác, rộng bằng hai ngón tay, dày như đồng xu, phủ đầy dầu ớt đỏ và mè thơm lừng.

Một miếng đậu khô đã được xiên sẵn vào que tăm gỗ nhỏ, hiển nhiên để tiện ăn.

Đĩa váng đậu thì mỏng hơn, cũng được phủ dầu ớt và mè, bên cạnh có một đôi đũa đặt sẵn.

Trông thật sự rất hấp dẫn.

Bùi Lẫm biết rõ tật xấu của Hạ Dư: hễ vui là lại thích mời người ta ăn. Thấy cô thật lòng, bản thân cũng muốn thử, anh bèn cầm tăm gỗ xiên một miếng đậu khô, đưa vào miệng.

Vừa nếm xong, mắt anh sáng lên.

Ngon!

Đậu khô vừa cay, vừa tê, lại dai, với người không ăn cay được có lẽ sẽ thấy khó chịu, nhưng Bùi Lẫm lại rất thích vị cay mạnh mẽ ấy.

Hạ Dư ngồi đối diện, chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh ăn.

Có người đồng khẩu vị của mình, cảm giác thật tuyệt.

Bạn bè là gì? Là người có thể cùng chia sẻ đồ ăn, mà còn thấy món mình thích cũng ngon.

Hạ Dư cảm thấy bây giờ Bùi Lẫm chính là bạn bè của mình. Dù gì, loại đậu khô và váng đậu này cô đã chọn loại cay nhất, tê nhất, không phải ai cũng ăn được.

Cô rót một cốc nước đặt trước mặt anh: “Nếu cay quá thì uống nước, đừng để đau dạ dày. Đây còn có dâu tây, cũng làm giảm cay được. Nói rồi, cô đẩy đĩa dâu tây tới gần anh.

Những quả dâu này là từ cây Bùi Lẫm giúp cô trồng ngay ngày đầu tiên cô đến đây. Khi đó trồng hơn mười cây, nhờ chăm sóc kỹ lưỡng, giờ cây đã kết quả. Cô thường xuyên tưới nước cách ngày, còn nghiền vỏ trứng thành bột để bón vào đất, nên đến nay không ai thắc mắc tại sao dâu tây của cô phát triển nhanh.

Trước khi chuyển nhà, cô đã chia nửa số dâu tây cho Bùi Lẫm, dù sao anh cũng là người trực tiếp bỏ công sức trồng. Bây giờ, hai bên tách riêng, sau này dâu tây có khác biệt thế nào cũng không sao. Chỉ là nhà anh không được linh lực tưới tắm nữa. Nhưng mỗi khi cô sang chơi, cô có thể lén truyền chút linh lực cho cây nhà họ, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

Cô biết rõ Bùi Tẫn và Bùi Lương rất thích ăn dâu tây. Cô phải cố gắng để hai nhóc này được ăn thứ mình thích, như vậy mỗi khi xoa đầu hay bẹo má chúng cô sẽ không thấy áy náy.

Quan trọng là Hạ Lăng còn quá nhỏ. Cô nghe nói không nên tùy tiện bẹo má trẻ con, dễ khiến chúng chảy dãi. Nếu không vì lý do này, cô cũng chẳng cần phải từ bỏ việc bẹo má em trai mình mà đi bẹo má con trai nhà người ta, dù Bùi Tẫn và Bùi Lương đúng là rất đáng yêu.

Trẻ con đáng yêu thế này, ai mà không muốn xoa đầu chứ?

May mà hai nhóc đó không lạnh lùng như Bùi Lẫm, nếu không, dù đáng yêu cỡ nào cô cũng không muốn xoa.

Nghĩ đến đây, cô nhìn sang Bùi Lẫm, thấy anh ăn hết nửa đĩa đậu khô và nửa đĩa váng đậu thì dừng lại. Cô lại mời:

“Nếu anh thích thì ăn hết đi, em còn nhiều lắm.

Mặc dù không được bẹo má, nhưng đồ ăn vặt vẫn có thể chia sẻ cùng nhau.

Bùi Lẫm ăn hết một đĩa đậu khô, một đĩa đậu hũ rồi rời đi, không đụng tới phần điểm tâm, dâu tây và kẹo trên bàn.

Anh vừa rời khỏi, Hạ Dư liền đóng cửa sân, chạy như bay đến chậu hoa, ngồi xổm xuống, cau mày quan sát kỹ nó.

Chậu hoa này là một món đồ cổ vô danh cô tìm thấy ở trạm thu gom phế liệu trong huyện, là một chiếc bình đồng dài có bốn chân. Vì sợ bị lộ, cô không dùng pháp thuật làm sạch lớp gỉ đồng. Đất trong chậu là loại đất quen thuộc trong không gian của cô, nước tưới cũng là linh tuyền quen dùng. Ngoại trừ chiếc chậu hoa, mọi thứ đều đúng với quy trình cô thường làm. Vậy thì rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu mà cô không thể biến về nguyên hình?

Chẳng lẽ do cái chậu?

Hay là do mình chỉ là một tiểu yêu quái, không xứng với một bảo vật quý giá như cái bình đồng này?

Xí, cái đồ gì thế này? Chẳng lẽ coi thường mấy tiểu yêu như bọn mình à?

Cô cau chặt gương mặt trắng trẻo tròn trịa, đứng dậy trở về phòng. Khóa cửa xong, cô liền bước vào không gian của mình, đi thẳng đến mảnh đất thường dùng để vùi mình.

Cô xoay xoay cổ tay, chân, vặn vẹo eo, ngửa người ra sau như muốn kéo dài cơ thể mình. Làm xong một loạt động tác, cô hít sâu, hét lớn một tiếng rồi nhắm mắt nhảy xuống đất, chờ đợi cảm giác quen thuộc ùa đến.

“???

“!!!

Cô mở mắt ra nhìn mình, tay vẫn là tay, chân vẫn là chân, ngay cả tư thế nhảy xuống ngốc nghếch của cô cũng không thay đổi.

Cô lập tức sụp đổ.

Chuyện gì thế này? Sao mình không biến về nguyên hình được nữa? Thế sau này mình còn là nhân sâm tinh nữa không? Nếu không thể biến về nguyên hình, thì có còn được tính là yêu quái không?

Khoan đã, từ từ, có lẽ là do tư thế của mình không đúng. Biết đâu đổi cách nhảy khác sẽ thành công. Không phải thời hiện đại người ta cũng nói rằng tư thế cầu nguyện khi đi chùa rất quan trọng để xin được quẻ tốt hay sao?

Nghĩ là làm, Hạ Dư cởi giày, thử mười mấy kiểu nhảy xuống khác nhau. Hai bàn chân trắng nõn lấm đầy bùn, cô nhảy đến mức kiệt sức mà vẫn không thành công. Cô vẫn là một con người sống sờ sờ đứng trên đất.

“...

Nỗi buồn từ đâu ùa tới.

Không muốn độ kiếp nữa, mình còn không phải nhân sâm tinh, thì độ kiếp làm gì?

Nhưng rồi cô lại nhận ra: Độ kiếp thất bại, cô cũng không thể làm nhân sâm tinh được nữa.

Thật là một sự khốn khổ không gì tả nổi.

“Hu hu hu...

Tiếng khóc bi thương vang vọng khắp không gian của cô, khiến gà và chim trong rừng hoảng sợ bay tán loạn, bò và cừu kêu vang, thỏ chui tọt vào hang, cá tôm dưới sông cũng nhảy lên mặt nước. Cả mặt đất rung lắc theo nhịp khóc.

Lĩnh vực của yêu quái sẽ biến đổi theo cảm xúc của chủ nhân, không gian của Hạ Dư lúc này chính là minh chứng rõ ràng nhất. Khi cô khóc đến kiệt sức, tạm dừng để nghỉ, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, cô lại khóc càng to hơn.

Cô thật là thảm mà.

Rõ ràng cô chỉ muốn làm một củ nhân sâm bình yên, chẳng may thành tinh, cô đã cảm thấy như vậy là chạm đến đỉnh cao cuộc đời rồi. Nhưng làm yêu quái thì phải độ kiếp, độ kiếp thất bại không thể làm yêu quái, thậm chí không làm nhân sâm, chỉ có thể biến mất khỏi thế gian một cách đáng thương.

Hạ Dư hít hít mũi.

Cô đã chuẩn bị tâm lý để độ kiếp thật tốt, nhưng vừa lấy được cuốn “Hướng Dẫn Độ Kiếp Của Cục Quản Lý Yêu Quái thì chưa kịp đọc. Rồi biết bao món ngon, đồ uống hay đồ chơi còn chưa kịp đặt trong không gian, đã bị Hạ Cẩm Tú kéo đến đây.

Tuy rằng—đó là một cuộc giao dịch, đôi bên tình nguyện. Nhưng cô vốn chỉ là một yêu quái nhỏ, giờ còn phải chăm sóc thêm một đứa trẻ loài người, cuộc đời cô đã khổ lắm rồi, sao đến cả việc hóa nguyên hình cô cũng không làm được?

Cô thật muốn chôn mình xuống đất mà tĩnh tâm lại.

Hạ Dư đứng dậy, lau nước mắt, bước về phía căn lều tranh. Cô định tìm cuốn “Hướng Dẫn Độ Kiếp Của Cục Quản Lý Yêu Quái, biết đâu trong đó sẽ ghi lại trường hợp nào giống cô.

Cuốn sách này, vì cô quá bận rộn, đã gần như phủ bụi trong căn lều. Hạ Dư nhặt lên, phủi nhẹ lớp bụi rồi mở ra, bắt đầu đọc từng trang.

Trang đầu tiên kể về quá trình độ kiếp của một con hồ ly đực trong cục. Vận may của hắn khiến cô vừa đọc vừa tức. Hắn xuyên không trở thành quốc sư triều đình, được vua tin tưởng, còn thực sự có bản lĩnh nên độ kiếp suôn sẻ, không gặp biến cố đáng sợ nào. Không chỉ vậy, trong lúc đó, hắn còn gặp được một bông mẫu đơn tinh đang độ kiếp. Cả hai nắm tay nhau vượt qua thử thách, quay về cục. Toàn bộ câu chuyện, ngoài câu mở đầu khoe khoang vận may, phần còn lại chỉ là khoe tình cảm, chẳng có chút giá trị tham khảo, thậm chí còn khiến cô ăn cả rổ “cẩu lương.

Hạ Dư tức tối lật sang trang kế tiếp.

Trang thứ hai viết về bông mẫu đơn tinh kia. Vai trò của cô ấy là một phi tần thất sủng, bị đày vào lãnh cung. Nhưng nhờ gặp nam hồ ly tinh làm quốc sư, cô được gió đông thổi lên, trở thành bậc mệnh phụ nổi tiếng kinh thành, chỉ sau hoàng hậu và thái hậu.

“...

Hạ Dư tiếp tục lật, nhưng phần sau đều là những bài viết kể lể thân phận khi độ kiếp và những lời khoác lác của các yêu quái, chẳng có thông tin nào hữu ích.

Cô tức đến mức đóng sầm cuốn sách lại.

“Quá đáng thật!

Hạ Dư ngả người trên ghế, ngước nhìn mái lều tranh, mắt vô hồn.

Phải làm sao đây? Sau này cô không còn là yêu quái nữa à? Không thể vùi mình trong lớp đất thơm ngọt mềm mại nữa sao? Nhưng nếu không phải yêu quái, tại sao không gian yêu quái và yêu lực của cô vẫn còn? Phải giải thích chuyện này thế nào đây?

Cô nghĩ mãi không thông, cuối cùng rời ghế, đứng dậy định ra ngoài.

Bỗng nhiên, cô khựng lại. Cả người cô lao thẳng về phía cuốn “Hướng Dẫn Độ Kiếp như hổ vồ mồi. Ở cuối cuốn sách, cô phát hiện vài dòng chữ màu sắc gần giống trang giấy, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.

——Nếu gặp vấn đề không thể hóa về nguyên hình, xin đừng hoảng sợ. Khi bạn độ kiếp thành công và trở về Cục Quản Lý Yêu Quái, bạn sẽ lại trở thành một yêu quái tốt có thể hóa nguyên hình.

——Dù sao thì thiên đạo ở trên, nhân yêu khác biệt. Lỡ một ngày nào đó bạn bẻ lái, muốn yêu đương và sinh con với loài người, chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp bạn thành toàn.

——Thân người, tính yêu, có phải rất kích thích không? Đừng ngại ngùng, hãy dũng cảm đè người ấy xuống đi (hoặc bị đè cũng được).

——Cố lên nhé, cô gái trẻ.

Cuối cùng là chữ ký của đại yêu Chúc Cửu Âm.

Hạ Dư: “......

Cái từ ‘cô gái trẻ’ kia là có ý gì? Cô không thể nào nhìn Chúc Cửu Âm bằng con mắt bình thường nữa rồi. Trong đầu cô giờ đây chỉ toàn là những ý nghĩ linh tinh vớ vẩn!