Sau bữa sáng, Hạ Dư và Bùi Lẫm cùng đi ra ngoài với Bùi Thành Chiêu và Tịch Vị Lam.

Bùi Thành Chiêu và Tịch Vị Lam mỗi người đều có một chiếc xe đạp, nhưng thường ngày Bùi Thành Chiêu là người chở Tịch Vị Lam, nên chiếc còn lại rất ít khi được sử dụng. Tuy nhiên, việc họ không dùng không có nghĩa là các con trong nhà có thể tùy ý dùng. Ngược lại, Bùi Thành Chiêu và Tịch Vị Lam rất nghiêm khắc về chuyện này. Nếu không có sự giám sát của họ, dù là Bùi Lăng, Bùi Ngưng, hay Bùi Lẫm, đều không được phép tự ý đi xe đạp.

Hôm nay là ngoại lệ, nên Bùi Lẫm tỏ ra đặc biệt phấn khích.

Hạ Dư nhìn Bùi Lẫm, thấy hắn tung tăng nhảy lên xe đạp. Hắn đặt chân trái lên bàn đạp, đạp mạnh một cái để xe chạy, rồi chân phải vung qua yên xe một cách nhẹ nhàng, thân người khẽ xoay, ngồi chắc chắn trên yên xe. Tiếp đó, đôi chân hắn đạp bàn đạp liên tục, nếu là trong truyện tranh, phía sau xe chắc chắn sẽ có mấy vòng xoáy tượng trưng cho tốc độ.

Rất nhanh, Bùi Lẫm đã phóng xe ra xa, luồn lách khắp nơi. Sau một vòng, hắn quay lại, lặp lại động tác cũ: chân phải vung qua yên xe, thân người xoay, tay bóp thắng gấp, chiếc xe đạp dừng lại gọn gàng.

Hạ Dư: “…….”

Bây giờ mua bảo hiểm an toàn có kịp không?

Cô đang bối rối không biết nên để Bùi Lẫm lên xe trước hay mình lên trước. Nếu hắn lên trước rồi cô lên sau, liệu cô có đuổi kịp tốc độ của hắn không? Nếu cô lên trước rồi hắn mới lên, với kiểu lên xe như vừa rồi, cô còn sống được không?

Như thể cảm nhận được sự do dự của cô, Bùi Lẫm nhíu mày, có vẻ hơi khó chịu, nhưng vẫn nghiêng xe đạp qua một chút để thuận tiện cho cô leo lên. Một chân hắn chống xuống đất, chân kia đặt lên bàn đạp, sẵn sàng “khởi hành” ngay khi cô ngồi vào.

Hạ Dư rất lo lắng, chủ yếu vì Bùi Lẫm cũng chỉ mới 14 tuổi, bằng tuổi cơ thể hiện tại của cô.

Cô sợ hắn không đủ chín chắn, sẽ đưa cô lao thẳng xuống mương.

Bùi Thành Chiêu thì liếc Bùi Lẫm một cái, như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi tự mình dựng xe đạp lên. Sau khi Tịch Vị Lam ngồi lên xe, hắn đạp mạnh, dẫn đầu rời đi.

“Đi chậm thôi, chờ bọn trẻ một chút.

Đợi Bùi Thành Chiêu và Tịch Vị Lam đi xa, Hạ Dư mới dám leo lên yên sau của xe đạp. Ngay khi cô vừa nắm tay vào chỗ nối của yên sau, Bùi Lẫm đã lập tức “đạp xe.”

Hạ Dư, người đâm sầm vào lưng hắn: “…….”

Bị cô va phải, lại cán trúng một viên đá khiến xe đạp chao đảo, Bùi Lẫm cứng đờ một chút: “…….

Hạ Dư thề rằng sau cú xóc đó, cô nghe thấy Bùi Lẫm khẽ “chậc” một tiếng. Không biết hắn “chậc” cô, “chậc” viên đá, hay “chậc” chính mình.

Khoảnh khắc đó, Hạ Dư dường như hiểu được nỗi lo lắng của Tịch Vị Lam về cậu con trai cả.

“Chậc.”

Chiếc xe đạp chạy một mạch tới huyện lỵ. Bùi Lẫm không hề dừng lại nghỉ, bám sát nhịp đạp xe của cha mình, không để tụt lại phía sau. Điều này không chỉ khiến Bùi Thành Chiêu và Tịch Vị Lam ngạc nhiên, mà ngay cả chính hắn cũng bất ngờ.

Dừng xe lại, Bùi Lẫm liếc nhìn Hạ Dư nhưng không nói gì.

Suốt cả quãng đường, không hiểu sao chở cô lại chẳng thấy nặng gì, giống như không chở người. Cô còn nhẹ hơn cả Bùi Tẫn và Bùi Lương?

“Tiểu Dư, chú và dì phải đi làm. Cháu và Tiểu Lẫm mua xong đồ thì để nó chở một ít về trước. Cháu có thể đi xe khách về, ở huyện có chuyến xe khách về hợp tác xã của chúng ta. Tịch Vị Lam căn dặn.

“Vâng, dì Tịch. Hạ Dư nhìn thoáng qua Bùi Lẫm, người có vẻ đã quen với việc này, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Chờ Tịch Vị Lam và Bùi Thành Chiêu đi khuất, cô mới nói với Bùi Lẫm: “anh Lẫm, thế này được không? anh vào cửa hàng bách hóa mua giúp em mấy thứ như hộp đựng gia vị, nồi, dao thái, xẻng nấu ăn. em sẽ đi mua lương thực rồi ghé qua quầy thịt mua thịt nhé?

Bùi Lẫm nhíu mày, cảm thấy cô không thể mang vác nổi nhiều lương thực như vậy, nên đáp: “Để anh đi mua lương thực với thịt, em đi mua mấy thứ khác.

“Không cần, không cần. Hạ Dư vội vàng xua tay.

Đùa chắc? Nếu để hắn đi mua lương thực, cô làm sao lén lấy lương thực từ không gian ra mà bổ sung vào? Lương thực ở quầy không chỉ cần tiền mà còn cần tem phiếu. Tiền không đáng lo, nhưng tem phiếu một khi dùng rồi thì không còn nữa. Thay vì thế, dùng lương thực trong không gian không tốn gì thì hơn.

Bùi Lẫm nhíu mày sâu hơn: “em mang không nổi đâu.

“Thế này nhé, em sẽ đi mua thịt trước, rồi mang thịt tới quầy lương thực. Lúc đó anh ra quầy lương thực tìm em. Cô cố làm gương mặt tròn trịa đáng tin hơn, nghiêm túc nói: “em hứa là mua xong thịt sẽ đi ngay đến quầy lương thực.

Bùi Lẫm: “…….

Hắn nhìn gương mặt nghiêm túc mà như bánh bao tròn của cô, bàn tay giấu trong tay áo khẽ động.

Hắn đột nhiên hiểu tại sao mẹ mình cứ muốn xoa đầu hoặc chọc vào má cô mỗi lần gặp.

Trông có vẻ rất đáng để chọc.

“Nhớ là đừng đi lung tung, để anh dễ tìm em.

Đôi mắt to tròn long lanh của Hạ Dư mở to, cô gật đầu: “Được.

Nói xong, cô rút từ túi ra một chiếc ví nhỏ may bằng vải, đưa cho Bùi Lẫm: “Trong này có tiền, tem phiếu, và một tờ giấy ghi những thứ cần mua. anh cứ theo đó mà mua nhé.

Nhìn chiếc ví trong tay, Bùi Lẫm lập tức hiểu. Rõ ràng cô đã tính toán kỹ từ trước khi ra khỏi nhà.

“Được.

Hạ Dư cười tươi, vẫy tay chào hắn, sau đó xoay người đi nhanh về phía quầy thịt. Cái dáng vẻ đó giống hệt một “tra nữ mặc quần xong liền bỏ chạy.

Quầy thịt và quầy lương thực không cách xa nhau lắm, điều thú vị là từ đây đi qua phải ngang qua một nhà ăn quốc doanh.

Hạ Dư vui vẻ bước vào nhà ăn, ngước lên nhìn bảng đen ghi thực đơn hôm nay.

Còn có cả sủi cảo thịt dê.

“Quá xịn luôn. Cô thốt lên rồi nhanh chóng che miệng khi thấy nhân viên phục vụ bật cười vì câu nói của mình. “Xin lỗi.

Thời này, từ “xịn” không phải là một lời khen.

“Không sao đâu. Nhân viên phục vụ, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, rất thích những cô bé hoạt bát đáng yêu như Hạ Dư, dịu dàng hỏi: “Cô bé muốn ăn gì?

Dựa vào ưu thế gương mặt trẻ trung, Hạ Dư không khách sáo mà làm nũng: “Cháu muốn 10 cái bánh bao, với 10 cái bánh thịt.

Cô cũng muốn mua sủi cảo, nhưng sủi cảo luộc không dễ mang theo, đành tiếc nuối bỏ qua. Nếu có sủi cảo hấp thì cô nhất định sẽ mua.

“Được. Nhân viên phục vụ nhận tiền và tem phiếu, tự tay vào bếp lấy đồ ăn cho cô, cẩn thận dặn dò: “Cầm chắc nhé, đừng để rơi. Cuối cùng còn đưa cho cô hai viên kẹo, bảo để ăn cho ngọt miệng.

Hạ Dư từ chối nhận kẹo, lễ phép chào tạm biệt rồi ôm bánh bao và bánh thịt rời đi. Nhân viên phục vụ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô mà lòng mềm đi. Bà nhà chỉ có hai cậu con trai, không có con gái. Nhưng con dâu lớn của bà đã mang bầu, trước đây bà luôn mong cháu trai, nhưng giờ lại thấy có cháu gái cũng không tệ.

Con trai bà đẹp trai thế cơ mà, cháu gái chắc chắn cũng không kém!

Rời khỏi nhà ăn quốc doanh, Hạ Dư tiến thẳng đến quầy thịt. Ở đó đã có một hàng người xếp hàng mua thịt, đội ngũ tuy không dài nhưng vẫn phải chờ. Hạ Dư nhìn thoáng qua, hầu hết mọi người đều chọn mua thịt mỡ, còn thịt mỡ phần thì chẳng biết đã đi đâu mất.

Cô xếp vào cuối hàng, tò mò quan sát người bán thịt và các phần thịt trên thớt. Đến lượt mình, cô nhanh chóng chỉ vào một phần thịt đã chọn: “Phiền chú cắt chỗ này cho cháu 5 cân. Cảm ơn chú.

Đây là phần thịt Tịch Vị Lam dặn cô mua. Mua 5 cân có thể ăn trong 3-4 ngày, như vậy không cần ngày nào cũng phải lên huyện mua thịt.

Thực ra ở hợp tác xã cũng có thịt bán, nhưng số lượng ít. Nếu đến muộn thì chẳng còn phần nào ngon, còn mua ở huyện thì dù sao cũng có thể chọn được.

Người bán thịt nhanh chóng cắt phần thịt cô chọn, cân lên đúng 5 cân không thừa không thiếu. Kỹ năng này đủ để khoe khoang cả năm.

Thấy Hạ Dư nhìn mình đầy kinh ngạc, người bán thịt tự hào: “Thấy không? Chú luyện từ nhỏ đấy, giờ cắt thịt sai lệch không quá hai lạng.

“Chú giỏi quá! Hạ Dư nhiệt tình vỗ tay khen ngợi.

Người bán thịt càng đắc ý hơn, cẩn thận xâu phần thịt vào dây để cô dễ cầm: “Cầm chắc nhé, đừng để rơi.

“Dạ, cảm ơn chú. Hạ Dư ngoan ngoãn cảm ơn.

Người bán thịt, vì quá thích cô, suýt nữa đã đưa tay xoa đầu cô, nhưng nhìn lại tay mình đầy mỡ, đành thu tay lại, nhận tiền và tem phiếu: “Lần sau muốn mua thịt cứ đến tìm chú nhé.

Người bán thịt nhẹ giọng nói với Hạ Dư: “Có lúc những món khó bán sẽ không cần tem phiếu đâu.

Những món “khó bán” này thường là nội tạng heo, tiết heo, xương heo. Thịt nạc so với thịt mỡ thì khó bán hơn một chút, nhưng vẫn tiêu thụ được. Còn những thứ như lòng heo thì phiền phức hơn nhiều, đôi khi còn bị ế, đành để người trong nội bộ tiêu thụ. Ông ăn lòng heo đến phát ngán rồi.

“Vâng, cháu hiểu.

Hạ Dư một tay xách thịt, một tay ôm bánh bao và bánh thịt, vất vả vẫy tay chào người bán thịt, sau đó đi đến điểm dừng tiếp theo.

Điểm đến tiếp theo là quầy lương thực. Lúc này quầy lương thực không có người, Hạ Dư đứng đợi một lúc thì có nhân viên từ nhà kho phía sau chạy ra hỏi: “Cần mua gì vậy?

Nói rồi, nhân viên này giơ tay định lấy túi đựng lương thực của cô.

Hạ Dư đưa hai chiếc túi ra: “Cho cháu 10 cân bột mì, 20 cân bột ngô, nếu không có bột ngô thì bột cao lương cũng được. Cảm ơn đồng chí.

Nhân viên nhìn cô bé nhỏ xíu đi một mình, hơi ngạc nhiên. Sau khi đưa lương thực và nhận tiền cùng tem phiếu từ cô, ông hỏi: “Cháu có xách nổi không?

Hạ Dư ngẩn ra một chút mới nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình. Cô ngẩng đầu nhìn nhân viên đứng sau quầy, nói: “Lát nữa sẽ có người đến đón cháu.

Quầy lương thực này cao hơn mặt đất khoảng 30cm, cộng thêm chiều cao của nhân viên, khiến Hạ Dư ngước lên nhìn rất vất vả.

Nhân viên cũng nhận ra điều này, liền chủ động lấy một chiếc ghế nhỏ cho cô ngồi: “Cháu ngồi đây đợi nhé.

Quầy lương thực không thể tùy tiện cho người ngoài vào, ông cũng không tiện mời cô vào nghỉ ngơi. Dù sao đây là cơ quan nhà nước, nếu để ai đó làm bẩn lương thực hoặc lấy cắp thì không hay.

Hạ Dư cảm ơn, ngồi xuống ghế, nhưng hai tay vẫn không được rảnh, một tay xách thịt, một tay ôm bánh bao và bánh thịt.

Nhân viên nhìn cô bé nhỏ nhắn mà phải xách thịt, cảm thấy thương nên đi lấy vài tờ báo gói thịt lại cho cô. Sau khi gói xong, ông nói: “Như này cháu có thể đặt thịt xuống bậc thềm, vừa đỡ mỏi, vừa không bị chú ý.

Hạ Dư cảm kích, cảm thấy hôm nay gặp được toàn người tốt bụng.

Thực ra, nặng nhọc không phải vấn đề lớn. Chỉ là cô cầm một miếng thịt to như vậy, người qua lại đều nhìn chằm chằm khiến cô thấy không thoải mái, như thể mình là con khỉ trong vườn thú. Mà không, đáng chú ý không phải cô, mà là miếng thịt cô đang xách.

Không có việc gì làm, nhân viên bắt chuyện: “Bố mẹ cháu đâu? Họ sẽ đến đón cháu à? Bé thế này mà họ cũng để cháu đi một mình, không sợ bị bắt cóc à?

“Cháu là thanh niên trí thức, vì có họ hàng ở đây nên mới về đây làm nông. Hạ Dư giải thích. Cô không muốn khoe khoang mối quan hệ với nhà họ Bùi, nhưng theo lời của Long Đại Lão, ra ngoài phải có “người thân để tăng độ an toàn.

Cách giải thích này của cô rất hợp lý, nhưng nhân viên lại không chú ý vào đó, mà kinh ngạc nhìn cô: “Cháu là thanh niên trí thức? Nhìn không ra đấy. Tôi còn nghĩ cháu chưa đến 10 tuổi cơ.

Hạ Dư: “…….

“Chắc tại cháu trẻ lâu.

Nhân viên sờ vào gương mặt già dặn của mình, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn cô.

Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Bùi Lẫm đạp xe chở cái nồi đến nơi.

Hạ Dư vẫy tay với hắn, vừa hạ tay xuống, xe đạp của hắn đã “két” một tiếng, thắng gấp lại.

Nhân viên giật mình: “Cậu nhóc, đạp xe ghê thật. Nhiều đồ như vậy mà các cháu mang về được không?

“Được ạ. Cậu ấy chở một ít, cháu đi xe khách mang phần còn lại về. Hạ Dư trả lời.

“Không cần phiền vậy đâu. Nhân viên chỉ dẫn: “Nếu không thiếu tiền, các cháu có thể đến trạm thu mua phế liệu tìm ông Lý. Ông ấy có thể giúp chở đồ, nhưng giá cả mỗi nơi khác nhau. Các cháu phải hỏi rõ trước khi nhờ.

Trạm thu mua phế liệu?

Đôi mắt Hạ Dư sáng rực lên. Cô quay sang hỏi Bùi Lẫm: “Được không?

Nhìn ánh mắt đầy phấn khích của cô, Bùi Lẫm hiểu ngay ý cô. Nhưng việc tìm được món hời ở trạm thu mua phế liệu không phải dễ. Lần trước cô may mắn vì không ai nhận ra giá trị của đống đồ cũ, nhưng ở huyện lỵ thì khác, vẫn có một số người tinh tường.

Nhìn ánh mắt háo hức của cô, cuối cùng Bùi Lẫm không từ chối, chỉ quay mặt đi: “Tùy em.

“Đi thôi! Đây chính là câu cô đợi. Hạ Dư hứng khởi xách đồ lên, cảm ơn nhân viên, rồi cùng Bùi Lẫm rời quầy lương thực đi đến trạm thu mua phế liệu.

Cô tai thính, đi xa rồi vẫn nghe nhân viên lẩm bẩm: “Có người yêu rồi à. Tôi còn định giới thiệu mình cho cô bé.

Hạ Dư suýt vấp ngã. Cô quay lại nhìn quầy lương thực, rồi nhìn Bùi Lẫm đang bỏ đồ vào chiếc nồi lớn, chuẩn bị đẩy đi.

Người yêu?

Tôi với cậu ấy?

Còn định giới thiệu chính mình?

Ừm… Thà chọn Bùi Lẫm còn hơn. Tính cách hắn lạnh nhạt thật, nhưng Hạ Dư cảm thấy hắn rất tốt. Hắn luôn giúp đỡ mọi việc, không phải kiểu người ngoài miệng khoe khoang giỏi giang nhưng về nhà đến cái chai nước tương ngã cũng chẳng buồn dựng dậy. Qua mấy ngày sống chung, chuyện có là người yêu hay không thì không nói, nhưng Bùi Lẫm đúng là không có gì để chê, đặc biệt là cách hắn đối xử tốt với các em.

Chỉ có điều… hắn đẹp trai quá. Kiểu mặt mày nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng chỉ dịu dàng với người yêu rất được ưa chuộng ở thời hiện đại. Theo lời dì Chúc Cửu Âm, kiểu này rất có “thị trường,“ không phải lo là “máy sưởi công cộng.

Khoan đã—.

Hạ Dư khựng lại.

Cô vỗ vào má mình, đầy chán nản.

Hạ Dư, mày nghĩ quá nhiều rồi. Dù là mày hay hắn, cả hai mới có 14 tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên, không thể phạm pháp. Đừng vì vài lời nói của người khác mà tự tưởng tượng quá nhiều, thật sự không nên, không nên!

Quan trọng nhất là——người và yêu khác đường!