Cậu thanh niên đi về phía họ từ xa có làn da trắng, ngũ quan sắc nét, cả khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng góc cạnh, dáng người cao ráo, tuấn tú. Khi nhìn người khác, ánh mắt cậu mang một vẻ lãnh đạm không chút quan tâm. Thật sự… cứ như một Tiểu Cục trưởng Bùi sống động bước ra từ đời thực. Thực ra vẫn có sự khác biệt. Không nói đến ngoại hình vì chênh lệch tuổi tác, chỉ riêng khí chất thì Bùi Lẫm vẫn chưa đạt đến mức độ khí thế áp đảo như Bùi Thành Chiêu. “Mẹ.” Tiểu Cục trưởng Bùi… à không, là Bùi Lẫm bước tới chào Tịch Vị Lam, tiện tay nhận lấy đồ mà Tịch Vị Lam đang xách. Tịch Vị Lam niềm nở kéo cậu lại: “Con trai lớn, mẹ giới thiệu với con một chút, đây là Hạ Dư. Hiện tại cô bé và em trai đang ở nhờ nhà chúng ta.” Bà thật ra không có ý nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy đứa con lớn tính cách lạnh nhạt này khiến bà phải lo lắng nhiều hơn hai đứa em nhỏ. Bà thường sợ rằng vì tính cách mà Bùi Lẫm sẽ không có bạn bè. Dù Hạ Dư là con gái, nhưng trong mắt Tịch Vị Lam, cả hai vẫn chỉ là trẻ con. Dù cần tránh hiềm nghi thì cũng phải chờ đến tuổi mười bảy, mười tám - lúc nghĩ đến chuyện hôn nhân rồi hẵng tránh. Đó là thời điểm dễ nảy sinh tình cảm bồng bột của tuổi trẻ. Nhưng với tính cách của con trai lớn, bà lo rằng đến khi hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, điều bà phải lo không phải là ai thích cậu, mà là cậu vẫn chưa thích ai cả. Thở dài, làm cha mẹ thật sự quá khó khăn. Hạ Dư nhìn Bùi Lẫm, người đang đứng đó im lặng nhìn mình, trong lòng hít một hơi sâu, chủ động chào hỏi: “Chào anh, em là Hạ Dư.” “Bùi Lẫm.” Hạ Dư: “......” Ha, còn lo sau này sẽ bị dính tin đồn với anh ta? Thay vào đó nên nghĩ xem liệu sau này anh ta có sống cô độc cả đời hay không. Tịch Vị Lam cũng thấy bầu không khí có chút gượng gạo, liếc nhìn con trai mình một cái, sau đó cười hỏi Hạ Dư: “Tiểu Dư, cháu còn muốn mua gì nữa không? Nếu có thì chúng ta đi mua luôn, vừa hay có Bùi Lẫm ở đây, thêm một người mang đồ giúp.” Bà hỏi rất tự nhiên, nhưng Hạ Dư trong lòng lại giật mình. “Mang đồ giúp”? Cô kìm lại sự nghi ngờ trong mắt, nhìn Tịch Vị Lam: “Dì Tịch, cháu còn muốn đến trạm thu mua phế liệu để mua vài cái chậu cũ về trồng dâu tây. Cháu mang cây giống theo, muốn thử xem có trồng được không.” “Ồ, mang từ Hải Thị về à, chắc giờ cây gần héo hết rồi, phải nhanh mua chậu về trồng thôi. Tiếc là nhà dì không có chậu hay bát đĩa cũ nào không dùng, không thì khỏi tốn tiền mua mấy thứ này.” Hạ Dư chỉ cười, rồi bị Tịch Vị Lam xoa đầu một cái: “Đi thôi, dì dẫn cháu đi. Con trai lớn, nhanh theo mẹ nào.” Trạm thu mua phế liệu cách khá xa cửa hàng cung ứng, họ đi bộ mất khoảng mười phút mới tới nơi. Ở phía trước trạm, một ông lão đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế. Thấy có người đến, ông không buồn ngẩng đầu, chỉ nói: “Muốn gì thì tự vào chọn, chọn xong mang ra cân rồi tính tiền. Đừng động vào những chỗ không nên động, đừng làm lộn xộn.” “Chúng cháu biết rồi, ông cứ yên tâm.” Lúc này ông lão mới ngẩng đầu nhìn họ một cái, sau đó lại cúi xuống tiếp tục đọc báo. Tịch Vị Lam và Bùi Lẫm dường như đã quen thuộc với nơi này, liền đi vào trước. Hạ Dư vội vàng theo sau. Vừa bước vào, đập vào mắt là những chồng sách báo được xếp ngay ngắn, bên cạnh là đủ loại bàn ghế cũ, tất cả đều thiếu chân thiếu tay, hỏng hóc. Cổ tay của Hạ Dư chợt nóng lên. Cô kín đáo quét mắt qua những món đồ hỏng hóc đó, sau đó bước tới khu vực đặt các loại chậu và bình. Cổ tay cô càng nóng rực khi đến gần khu vực này, đến mức cô muốn tháo chiếc vòng tay tỳ hưu xuống và ném vào không gian của mình. Nhanh chóng, cô chọn được vài chiếc chậu tuy có chút hư hại nhưng vẫn đủ để trồng dâu tây, sau đó ôm chúng ra ngoài. Tiếp theo, cô tiến đến khu vực đồ nội thất. “Tiểu Dư, cháu muốn mấy thứ này sao? Chúng hỏng hết rồi, mang về phải sửa lại. Sao không nhờ thợ mộc làm bộ mới?” Tịch Vị Lam không nghĩ rằng Hạ Dư muốn tìm kiếm những món đồ quý giá ở đây. Dù có một số bộ nội thất nguyên bộ, nhưng chúng đều bị hư hại nặng, sửa lại cũng tốn công. Hạ Dư chỉ vào một bộ nội thất còn khá nguyên vẹn, nói: “Cháu thấy bộ này còn mới, sửa một chút là dùng được. Với lại cháu không biết mình sẽ ở đội lâu hay không, lỡ rời đi sớm thì làm đồ mới cũng lãng phí.” Tịch Vị Lam nghe vậy, gật đầu đồng tình, không nói thêm gì, mà đi ra hỏi ông lão xem ở đây có hỗ trợ vận chuyển không. Nếu không có, nhiều đồ như vậy họ không thể mang về được. “Vận chuyển chứ, cháu muốn gửi về đâu?” “Gửi về đội Thanh Sơn.” “Đội Thanh Sơn thì năm hào một chuyến.” Thấy có thể vận chuyển, Hạ Dư muốn chọn thêm vài món nữa. Cô chỉ vào một chiếc bàn khắc hoa chỉ còn một nửa, nói với Tịch Vị Lam: “Dì Tịch, cái này mang về rửa sạch cũng có thể dùng để phơi đồ.” “Đống này đều là đồ tịch thu từ nhà địa chủ ngày trước. Hồi đó người ta nghĩ rằng có thể tìm thấy châu báu giấu trong nhà, nhưng đào bới phá hủy hết cũng chẳng tìm được gì.” Ông lão không biết từ lúc nào đã đi vào, nhìn đống đồ cũ nát dưới đất, có vẻ cũng đau đầu: “Nếu cháu thích thì ông để rẻ, lấy hết luôn.” Những mảnh gỗ cũ này không dễ xử lý. Ngày trước, khi tịch thu tài sản của địa chủ, có rất nhiều cán bộ và người dân chứng kiến, ai cũng biết rõ không có gì giá trị trong đống đồ này. Vậy nên chúng bị bỏ lại đây suốt bao năm, không ai đoái hoài. Ông lão khuyên nhủ: “Mấy món này không phải gỗ tốt gì, mua về chỉ làm củi đốt thôi. Bộ bàn ghế này mà muốn dùng được thì phải sửa lại. Nếu có điều kiện thì làm bộ mới vẫn hơn.” Hạ Dư kìm nén sự phấn khởi trong lòng, lắc đầu cảm ơn ông lão rất chân thành: “Không sao đâu ông ạ, cháu mua về làm củi thôi. Còn phải phiền ông giúp chuyển về nữa.” Đống đồ này bị bỏ hoang bao năm, không ai động tới, chắc chắn là không ai có duyên. Vậy để cô, người có duyên, mua lại. Hy vọng sau này sẽ không ai hối hận. Nhưng Hạ Dư nghĩ, chắc chắn sẽ không ai hối hận đâu. Vì ngoài gia đình địa chủ và cô - người có “bàn tay vàng” - thì còn ai có thể biết bí mật của đống gỗ nát này chứ? Không thể có. Cô nhanh chóng để ông lão cân và tính tiền đống đồ cần mua, sau đó cùng Tịch Vị Lam và Bùi Lẫm khuân lên xe bò. Xe bò vẫn còn chỗ trống, ông lão bảo ba người họ ngồi lên. Ông tự khóa cửa trạm thu mua, rồi điều khiển xe bò chở họ về đội Thanh Sơn. Với những đội không quá xa như Thanh Sơn, ông lão rất sẵn lòng đi. Ở trạm thu mua mãi cũng chán, mấy chuyến đi thế này coi như đổi gió. **Chắc là nhờ hai chuyện này mà ông lão trông có vẻ rất vui, hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt khi họ mới đến trạm thu mua phế liệu. Suốt cả quãng đường, ông không ngừng nói chuyện với Hạ Dư – người vừa giúp ông xử lý được “đống rác lớn còn sót lại.** “Cô bé, cháu là thanh niên trí thức từ thành phố về đúng không? Hạ Dư khẽ “ồ một tiếng, cười và gật đầu: “Ông làm sao biết được vậy ạ? “Nhìn là biết thôi. Thật ra, ngoài mấy đứa trẻ từ thành phố về, thì ai lại tiêu tiền mạnh tay mua một đống gỗ cũ vô dụng thế này chứ. Nhưng lời này không thể nói ra, nói ra không hay mà nhỡ người ta đổi ý, không mua nữa, thì lại trả về chỗ cũ, ông sẽ phải trông nó thêm bao lâu nữa đây? Điều đó thì ông không muốn, khó khăn lắm mới bán được mà. “Bọn trẻ thành phố các cháu thường ăn mặc tươm tất, nói năng nhỏ nhẹ, giọng điệu cũng khác biệt. Nói xong, ông còn quay lại liếc nhìn đống gỗ cũ với mấy cái chậu, bình, bát cũ kỹ ở bên cạnh. Hiện giờ nhà ai có điều kiện thì dùng thùng tắm, không thì dùng chậu rửa mặt để lau người. Ai lại nỡ mua một cái bồn tắm to như vậy chứ? Còn mấy cái bát, chậu cũ, lại mua về để trồng dâu tây? Dâu tây là cái gì, ông thậm chí còn chưa nghe bao giờ. Ông không nói ra, nên Hạ Dư cũng chẳng biết ông đang nghĩ gì. Dù sao cô cũng đâu phải yêu quái có thể đọc được suy nghĩ người khác. Chỉ cảm thấy ông lão nói chuyện rất hoạt bát, để ông ở trạm thu mua phế liệu đúng là lãng phí tài năng. Ông nên làm bảo vệ ở cổng ủy ban huyện, chắc chắn sẽ phát huy hết nhiệt huyết của mình. “Thật ra cũng như nhau cả thôi ạ. Ở thành phố, đôi lúc còn không bằng ở quê, ít nhất ở quê còn rộng rãi. Không phải nhà ai cũng như nhà họ Hạ, mỗi đứa trẻ đều có một căn phòng riêng. Nhiều bạn học của nguyên chủ vẫn phải chen chúc với anh chị em trong một căn phòng, thậm chí còn sống chung với cha mẹ. Vấn đề nhà ở ở thành phố đúng là một vấn đề lớn. Có gia đình ba thế hệ vẫn chỉ sống trong hai căn phòng. “Đúng vậy, nhà cửa ở quê thì rộng rãi. Ông lão gật đầu: “Nhưng ở quê nhà đất nhiều, mưa lớn lâu ngày cũng phải sửa chữa. Ở nhà gạch xanh, mái ngói lớn mới thoải mái được. Hạ Dư liếc nhìn Tịch Vị Lam và Bùi Lẫm một cái, cười tủm tỉm rồi thu hồi ánh mắt, nói với ông lão: “Đúng vậy, rất thoải mái ạ. Hai người vừa nói chuyện, thời gian trôi qua thật nhanh. Chẳng mấy chốc, xe bò đã dừng trước cửa nhà Tịch Vị Lam. Ông lão nhìn bốn căn nhà gạch xanh, mái ngói lớn trước mắt, giơ ngón cái lên: “Giỏi thật. Tịch Vị Lam: “??? Bà cũng không biết mình giỏi ở điểm nào, chỉ biết xấu hổ cười trừ, sau đó cùng Bùi Lẫm và Hạ Dư dỡ đồ xuống. Trong nhà, mấy đứa trẻ đều không có ở nhà, ngay cả Hạ Lăng cũng được đưa đi đâu đó. Tịch Vị Lam thấy Hạ Dư có vẻ lo lắng, liền trấn an: “Chắc là Tiểu Ngưng và các em dẫn Tiểu Lăng đi cắt cỏ nhặt củi rồi. Hàng ngày tan học, chúng đều đi nhặt củi. Nghe vậy, Hạ Dư mới yên tâm, tiếp tục cùng mọi người dỡ đồ xuống. Khi mọi thứ được dỡ xong, ông lão cũng giơ roi thúc bò rời đi. Bùi Lẫm và Hạ Dư cùng khiêng một chiếc bàn lớn, còn Tịch Vị Lam ôm nửa mặt bàn mà cô bảo có thể dùng để phơi đồ, rồi đi vào nhà. Nhưng không biết Tịch Vị Lam vấp phải gì mà bất ngờ ngã sấp xuống đất, nửa mặt bàn trong tay bà cũng bay ra xa, phát ra tiếng **”rắc”**. “Mẹ…! Bùi Lẫm giật mình, buông tay chạy tới. Hạ Dư: “…… May mà cô khỏe, không bị chiếc bàn kéo ngã. Cô vội vàng buông tay, chạy đến đỡ Tịch Vị Lam dậy. “Không sao, không sao. Tịch Vị Lam được đỡ dậy, ngồi xuống một bên: “Mẹ hơi lơ đãng nên tự làm mình vấp ngã thôi. May mà mặc đồ dày, không bị đau. Bà đưa tay lên nhìn, không bị trầy xước gì. May là khi ngã, bà kịp thời nắm tay lại, giấu vào tay áo chắn trước người, nếu không thì không bị trầy da cũng sẽ bị đỏ tay. Dù bà bảo không sao, nhưng Bùi Lẫm và Hạ Dư vẫn không yên tâm. Một người kiểm tra tay chân bà xem có bị sai khớp không, người kia tranh thủ vừa xoa khuỷu tay, vừa âm thầm truyền chút linh lực vào cơ thể bà. “Thật không sao mà. Nhìn đi, thậm chí không đỏ chút nào. Tịch Vị Lam xắn tay áo lên cho họ xem. Nhưng thấy hai người vẫn kiên quyết, bà đành ngồi yên chờ Bùi Lẫm kiểm tra xong rồi mới đứng dậy đi nhặt nửa mặt bàn. “Khi nãy mẹ nghe thấy tiếng nứt vỡ. Một miếng bàn tốt như vậy, không biết còn sửa được không. Tịch Vị Lam vừa nói vừa nhặt mặt bàn lên. Nhưng ngay khi bà vừa cầm mặt bàn, tiếng **”rầm rầm”** liên tiếp vang lên. Ba người nhìn về phía phát ra âm thanh. Hạ Dư: “…… Bùi Lẫm: “…… Tịch Vị Lam: “…… Tịch Vị Lam: “!!! Chẳng phải đã bảo là không có gì sao?