Sau khi theo đoàn quân lớn rút về nước, Hạ Dư không ở lại quân đội. Cô bàn giao các bệnh nhân mình phụ trách cho bác sĩ Lý và nhanh chóng trở về thủ đô.

Cô đã xa nhà quá lâu, lại còn ra tiền tuyến. Chừng nào cô chưa về, Hạ Nghiêm, Hạ Ngọc và Hạ Cẩm Húc đều không thể yên tâm. Hơn nữa, cô cũng rất nhớ Hạ Lăng, không biết cậu bé ở trường có ngoan không, có nghịch ngợm không.

Dù trên danh nghĩa, cô là chị của Hạ Lăng, nhưng cô gần như nuôi cậu như con trai mình.

Xuống xe, cô bắt chuyến xe buýt về tứ hợp viện. Xe đông người nên cô không có chỗ ngồi, phải đứng lắc lư suốt quãng đường. Đến nơi, cô cảm thấy cả người lâng lâng, đầu óc quay cuồng và buồn nôn.

Có lẽ cô thực sự kiệt sức, nếu không một người chưa bao giờ say xe như cô sao lại có thể say xe được.