Năm nhất đại học yêu cầu phải ở ký túc xá, nhưng tình huống của Hạ Dư lại quá đặc biệt. Cô không có cha mẹ, anh trai thì ở tận tỉnh Tương, còn Hạ Cẩm Húc thường xuyên bận đến mức không có thời gian để ngủ, huống chi là chăm sóc Hạ Lăng, đứa trẻ mới chỉ ba tuổi.

Hạ Dư đã phản ánh tình hình của mình với ban lãnh đạo nhà trường. May mắn thay, chuyện của gia đình Hạ từng gây náo động lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người, nên khi cô vừa nhắc đến, ban lãnh đạo đã hiểu ngay khó khăn của cô. Sau khi bàn bạc và thảo luận, nhà trường đồng ý cho Hạ Dư không cần ở ký túc xá, và cô trở thành sinh viên năm nhất duy nhất của trường Y Hiệp được phép không ở lại trường.

Dù sao cũng không thể mang theo Hạ Lăng đến ký túc xá. Cô còn phải đưa đón Hạ Lăng đi học mỗi ngày.

Hạ Dư được phép không ở ký túc xá, nhưng Bùi Lẫm, Hạ Nghiêm và Hạ Ngọc thì không. Ngay khi nhập học, họ đã mang hành lý đến ở tại phòng ký túc xá được phân, nơi sẽ là tổ ấm của họ ít nhất trong một năm. Vì thế, dĩ nhiên họ phải sắp xếp lại mọi thứ sao cho ở được thoải mái nhất.

Những ngày này, Hạ Dư cũng không hề rảnh rỗi. Ngoài việc cùng Hạ Nghiêm và mọi người dạo quanh thủ đô, cô còn mua sắm thêm nhiều đồ dùng cho căn tứ hợp viện và nhân tiện đến thăm thầy Trương Văn Nguyên. Là học trò, khi thầy và trò ở cùng một nơi, không đến thăm hỏi thì thật không hợp lẽ.