Vì có nhiều thịt, Hạ Dư đã làm đại tiệc ba ngày liên tục cho Hạ Lăng, người đã “thèm thịt đến phát điên.” Ngày đầu tiên có thịt kho tàu và thịt kho dưa cải, ngày thứ hai là chân giò hầm rong biển và thịt Đông Pha, ngày thứ ba là thịt hấp bột và thịt chiên giòn kiểu Quảng Đông. Bữa sáng thì khi là bánh bao nhân thịt, khi là há cảo thịt, ăn đến mức Hạ Lăng và bốn đứa trẻ nhà họ Bùi đều ngán ngẩm, vừa nhìn thấy thịt đã phát ớn, thậm chí ợ hơi cũng toàn mùi thịt. Cuối cùng, trước yêu cầu mạnh mẽ của cả đám, các bữa ăn chuyển sang hoàn toàn ăn chay, ngay cả bánh bao cũng đổi thành bánh rau. Mất mấy ngày trời, chúng mới hồi phục lại cảm giác thèm ăn.
Khi làm thịt xông khói, Bùi Lăng và Bùi Ngưng đã đến giúp. Phần thịt mà nhà họ Bùi được chia, họ để lại một ít để ăn tươi, còn lại cũng được làm thành thịt xông khói để bảo quản lâu hơn.
Tài nghệ của Bùi Lăng thực sự rất tốt. Không chỉ nấu ăn ngon, ngay cả thịt xông khói cậu làm ra cũng thơm hơn của Hạ Dư. Cô thèm đến mức ngay tối hôm đó phải cắt một bát, lót dưới đáy bát một lớp đậu phụ chiên, bên trên đặt một lớp thịt xông khói. Thịt xông khói hấp lên không chỉ ngon mà ngay cả đậu phụ chiên cũng thấm vị, ăn rất tuyệt.
Lũ trẻ nhà họ Bùi sau khi tan học gần như ngày nào cũng đến nhà họ Hạ ăn cơm. Khi rảnh rỗi, chúng sẽ giúp Hạ Dư làm việc vặt hoặc chơi cùng Hạ Lăng. Theo kinh nghiệm những năm trước, Bùi Thành Chiêu và Tịch Vị Lam thường đến tối 29 hoặc 30 Tết mới có thể về nhà, tùy thuộc vào lịch trực của công an khu. Còn Bùi Lẫm, vì mới nhập ngũ năm nay, chưa rõ có được nghỉ phép về thăm nhà hay không. Nếu không được, anh sẽ phải đón Tết tại doanh trại.
Làm lính là vậy, một khi “giao nộp” bản thân cho đất nước thì thời gian ở bên gia đình sẽ ít hơn. Cũng chẳng trách ở thế giới trước khi cô xuyên không, đâu đâu cũng thấy khẩu hiệu “ưu tiên quân nhân.” Không có những người lính gánh vác trách nhiệm nặng nề, làm sao có thể có những tháng ngày yên bình.