Với Triệu Sơn Hà và Triệu Minh Nguyệt, đây có lẽ là một cú đánh hủy diệt. Anh em họ tính toán bấy lâu, cuối cùng chỉ nhận lại sự trống rỗng. Không biết vì sao, Hạ Cẩn lại thấy buồn cười. “Không có ảnh hưởng gì cả.” Ở đầu dây bên kia, Hạ Cẩm Húc nghe câu hỏi đầy lo lắng của Hạ Cẩn, khóe miệng hơi cong lên: “Tình hình của họ và những việc họ làm cậu đã báo cáo trung thực. Các lãnh đạo bên trên cũng thông cảm với cậu, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.” Đúng là rất thuận lợi. Sau khi trở lại Hải Thị, Hạ Cẩm Húc không về nhà ngay mà trực tiếp báo cáo công việc. Ông đã xử lý xong chuyện này, đến khi Triệu Sơn Hà biết tin thì cả hộ khẩu của anh ta và Triệu Minh Nguyệt đã bị chuyển đi, mọi chuyện đã ngã ngũ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương