Cũng không biết Triệu Sơn Hà đã nói gì với Triệu Minh Nguyệt, mà sau đó Triệu Minh Nguyệt không còn đến tìm Hạ Dư bọn họ nữa. Gặp Hạ Dư đi làm ở xưởng xà phòng hoặc Hạ Cẩn đang dẫn Hạ Lăng đi dạo ngoài đường, cô ta đều vội vàng tránh đi, giống như chuột thấy mèo vậy, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày trước mặt đội viên. Tuy nhiên, Hạ Cẩn chẳng hề vì thế mà lơ là. Vụ án của Tô Minh Viễn vẫn chưa có kết quả, Hạ Cẩm Húc tạm thời không thể về thủ đô, phải ở lại Hải Thị để tiếp tục theo dõi. Bây giờ Triệu Minh Nguyệt yên tĩnh là thế, nhưng ai biết được cô ta có nổi điên mà cắn bọn họ một nhát hay không. Thực ra, những kẻ ngu dốt không đáng sợ. Đáng sợ là khi những kẻ ngu dốt ấy lại có hành động, mà Triệu Minh Nguyệt chính là loại ngu dốt đầy hành động đó, hơn nữa điên lên thì bất chấp hậu quả. Anh em Hạ Dư quả thực rất bất ngờ khi thấy Triệu Sơn Hà và Triệu Minh Nguyệt trở nên lệch lạc đến mức này. Dù gì khi Hạ Cẩm Húc nhận nuôi họ, bọn họ đã lớn, có ý thức nhớ mọi chuyện. Nhưng cũng không phải vừa nhận nuôi là lập tức bỏ mặc họ, trước khi từ bỏ, các loại giáo dục cần thiết vẫn được lo liệu đầy đủ. Vậy mà chẳng có tác dụng gì, cái lệch lạc thì vẫn cứ lệch lạc. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương