Ba anh em nhà họ Hạ ở lại trong khu quân đội thêm hai ngày trước khi lên tàu hỏa rời đi. Hạ Cẩm Đường đã nhờ người mua hai vé giường nằm: một giường cho Hạ Cẩn, giường còn lại cho Hạ Dư và Hạ Lăng. Dù giường không lớn, nhưng để ngủ hai chị em – một người lớn nhỏ nhắn và một cậu nhóc mũm mĩm – thì vẫn dư sức.

Khi lên tàu, đã có người giúp mang hành lý, Hạ Dư chỉ cần một tay ôm Hạ Lăng, tay kia dìu Hạ Cẩn, cũng không quá vất vả.

“Đến nơi nhớ gọi điện cho bọn anh, nhớ chưa?” Hạ Tông xoa đầu Hạ Dư. Hôm nay anh cùng Hạ Quật tiễn ba anh em ra ga, vì Hạ Cẩm Đường và Thư Ngữ đều bận không đến được. Là những người làm việc trong quân đội, họ đã quen với những cuộc chia tay. Trước đó, Hạ Cẩm Đường và Thư Ngữ cũng định xin phép để tiễn họ, nhưng bị Hạ Dư từ chối.

Phải nói thật, Hạ Dư là người khá lạnh nhạt so với người nhà họ Hạ. Là một yêu quái, cô không dễ dàng thân thiết với con người, đặc biệt là những người mà cô mới gặp không lâu. Thêm vào đó, cô cũng không phải được sinh ra ở đây, nếu như cô “xuyên thai” thì có lẽ tình cảm sẽ sâu đậm hơn. Tuy vậy, quan hệ giữa cô với nhà họ Hạ vẫn rất tốt, ít nhất là với Hạ Cẩm Đường, Thư Ngữ, và đặc biệt là Hạ Lăng. Những người khác như các đồng đội hay các quân nhân chỉ mới gặp qua, đều chỉ dừng ở mức xã giao.

Bị Hạ Tông xoa đầu, Hạ Dư cũng không khó chịu. Cô cười híp mắt, gật đầu: “Nhớ rồi, đến nơi em sẽ gọi điện ngay. Các anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho anh em và Tiểu Lăng.”